Khi nghe chồng thú nhận tội ngoại tình, bà Lai 52 tuổi đã phá hỏng mọi chuyện ở quận Pyeongchang, TP HCM, rồi lại đau khổ tìm đủ thời gian để quẩn quanh suốt 3 năm. Nhưng chỉ một lát tại tòa, nghe được lời nói trong lòng của ngươi, liền quyết định buông tay. Từ thời điểm đó-tháng 9 năm 2016 đến nay-tôi nhận ra rằng tôi đã sống một cuộc sống. Tôi đã có bằng đại học và làm việc trong một cơ sở quốc gia, nhưng khi yêu chồng tôi, tôi quyết định bán túi xách và các sản phẩm của Mỹ để nhập Thị trường, nơi anh ta làm quản lý. 28 năm trước, chúng tôi kết hôn vào năm 1990 và 1992 và có hai con.
Ở bên nhau hơn 20 năm, chúng tôi hiếm khi giận nhau. Hai vợ chồng sáng đi làm, chiều về nấu cơm, tối cùng nhau chăm con. Tôi không biết đi xe máy nên đi đâu anh ấy cũng chở. Nhìn tôi lúc đó, bạn bè hàng xóm ai cũng ngưỡng mộ vì kinh tế ổn định, con cái ngoan ngoãn, vợ chồng chu đáo.
Năm 2013, anh không còn ham muốn chuyện chăn gối, nói năng thẳng thắn, thường xuyên vắng nhà không lý do, bữa cơm gia đình cũng ít hơn, tôi nghi ngờ anh có quan hệ sông nước nên tôi điều tra. Khi kiểm tra hồ sơ điện thoại, anh ta thường bấm vào các số lạ. Tôi tức lắm nhưng không dám chia sẻ với ai vì đang công tác trong Hội LHPN xã, nếu làm quá thì xấu hổ lắm. – Có lần, tôi thấy anh và một đồng nghiệp ngồi ăn trưa trong văn phòng, tôi ghen tức đến phát run. Khi tôi nghe anh ấy thừa nhận tình cảm của họ, tôi không thể chịu đựng được nữa. Tôi đã làm ầm lên và đổ lỗi cho ban quản lý. Ở nhà, anh ta đóng cửa và đánh tôi. Một người hàng xóm biết chuyện đã trình báo công an, anh này đã bị xử phạt hành chính và lên án.
– Dù cô Lài gặp chồng cũ ở chợ hàng ngày nhưng mối quan hệ của họ chỉ là bạn bè cùng chăm sóc. Ảnh: P.T.
Dù thề không đánh vợ nhưng anh nhất quyết đòi ly hôn. Anh ấy nói rằng tôi đã xúc phạm anh ấy và làm nhục anh ấy trước mặt bạn bè và đồng nghiệp. Anh là đàn ông, là đảng viên, sự nghiệp mới vào nghề đã bị tôi bóp chết.
Khoảnh khắc này thật khủng khiếp đối với tôi. Tôi xin lỗi bạn, và sau đó bạn nói không. Đi làm về, ngày nào anh cũng đi sáng. Tôi bóp chân anh van xin anh đừng bỏ tôi nhưng anh lại đẩy ra và nói đó là vì tình yêu. Những ngày sau đó, tôi sống trong đau đớn và sợ mất anh nên đã làm mọi cách để bắt được anh.
Đúng như lời gia đình khuyên anh ấy không được, tôi đã cầu cứu chính quyền và các cơ quan chức năng. Tòa án đã có trát đòi hầu tòa, và tôi có đủ lý do để yêu cầu anh ấy vắng mặt. Từ năm 2014 đến 2016, tôi bỏ ngang công việc, viết đơn rồi nhờ con trai gửi. Nhiều người thấy tôi yếu đuối, nhu nhược và đề nghị tôi nghĩ lại bản thân, nhưng tôi không chấp nhận. Lúc đó tôi chỉ muốn có một mình, nếu bị mắng chửi, khinh thường, chỉ cần hai người tái hợp, được lòng mọi người tôi sẽ chấp nhận.
Năm 2016, anh trai tôi qua đời. Mẹ của anh đã 75 tuổi và yêu thương con trai mình đến tột cùng. Tôi ở bên để chăm sóc bạn. Mẹ cô ấy nói rằng bà đang mất con và bà không muốn chúng tôi chia tay nhau. Khi đó, tôi tin chắc anh ấy sẽ quay lại với tôi. Hôm đó, tôi trang điểm và ăn mặc như một nữ doanh nhân đến gặp anh. Cả ngày hôm đó, mẹ cô ấy vẫn tiếp tục nắm tay tôi và khuyên tôi phải mạnh mẽ lên. Tôi nghe mà ứa nước mắt.
Khi cô ấp úng xin anh chăm sóc vì anh trai cô vừa qua đời, anh đáp: “Cô ấy đã làm gì, tôi cảm thấy nhục nhã. Cô ấy sẽ không còn là vợ tôi nữa. Nếu biết ngày mai tôi sẽ như thế nào.” Muốn chết thì hôm nay nhất định phải ly hôn, câu nói này như một gáo nước lạnh tạt vào mặt, lúc này tôi mới nhận ra mình đã sai khi cố chấp cố chấp, mẹ nó còn nói thế này, thế này Nó sẽ xảy ra với tôi, tôi quyết định buông tay.
Ban đầu không dễ dàng gì, tôi luôn nghĩ đến một cặp đôi thân thiết chia sẻ đồ ăn, cùng nắm tay nhau vượt qua khó khăn, cho đến khi người ngồi sau xe gục vào vai anh. Khoảnh khắc đó tôi như quay lại đó, xúc động nhìn bức chân dung gia đình, ảnh chụp đám cưới của hai vợ chồng, lúc mới yêu, tôi rất yếu đuối, ngày nào gặp anh ngoài chợ nhìn tôi lạnh lùng. Tim tôi như bị ai cầm dao cứa.
Cho đến một năm sau, khi tôi tìm thấy niềm vui hơn trong công việc, giao tiếp và trò chuyện với bạn bè, tôi dần quên đi mọi thứ, mỗi buổi chiều đi làm về. Tôi chăm gà, trồng cây, mấy tháng trời mẹ tôi bị tai biến, tôi chăm sóc mẹ, suốt ngày chăm sóc mẹ, dọn dẹp phòng, nấu ăn cho hai cậu con trai đang học, tôi thì không. Giờ thì buồn, tối thì đọc sách, tán gẫu với bạn bè trên mạng, xem gameNấu ăn, mặc quần áo và xem phim. Tôi cũng tham gia các chuyến đi từ thiện, và tôi đi du lịch với trẻ em. Anh nhắn tin cho tôi, bảo tôi đừng nài nỉ, như vậy sẽ không được, nhưng tôi nghĩ chúng tôi sẽ gặp nhau, tiếp khách cùng nhau, trò chuyện bên nhà gái rồi đường ai nấy đi. Bạn bè rất vui khi gặp tôi, biết cách chỉ cho tôi, anh ấy sẽ hối hận và quay lại, nhưng với tôi điều đó không quan trọng. Bây giờ tôi nhận ra rằng phụ nữ nên dừng lại khi có thể, dừng lại khi còn có thể cố chấp, thậm chí nên duy trì hơn là hết mình, sống vì bản thân và chỉ trở nên yếu đuối khi cần thiết. Bà Lài là luật sư Huỳnh Phương Anh của một công ty luật tại TP.HCM cho biết, năm 2015, bà Lài đến văn phòng với vẻ mặt yếu ớt, đau khổ, chỉ muốn được ôm chồng vào lòng. – “Biết anh ấy cương quyết và thiếu tôn trọng vợ, tôi khuyên cô ấy buông tay kẻo mất nhân phẩm nhưng cô ấy không chịu. Cô ấy sống trong đau đớn, mặc kệ bản thân, làm gì bây giờ, khi nghĩ đến a Hiện tại cô ấy rất vui, tinh thần thoải mái và biết cách làm đẹp cho bản thân. Hai chị em tôi thường xuyên liên lạc và đi chùa làm từ thiện ”, Phương Anh nói. — Khi hôn nhân đang trên bờ vực đổ vỡ, khi nhiều nàng dâu được hỏi làm thế nào để nuôi dạy chồng, chuyên gia tâm lý Trần Thị Hồng Hà, Trung tâm Hôn nhân gia đình TP.HCM, nhận thấy hầu hết các chị em đều mâu thuẫn. Hai chị em muốn tiếp tục đi, nhưng họ giành giật mọi thứ và gặp rắc rối. Chị Hà cho rằng, khi muốn ôm chồng, người vợ nên bình tĩnh, nhẹ nhàng, tận hưởng tài năng của người phụ nữ, đồng thời mạnh mẽ, độc lập, đợi chồng bình tĩnh rồi mới ngồi nói chuyện phải trái. Trong trường hợp chồng quá tệ với mình thì anh ấy hãy dũng cảm buông bỏ, đừng yếu lòng với mình.
* Tên nhân vật đã được thay đổi.
Leave a Reply