Sau khi ăn sáng, bà Lê Thị Tuyết Pha, ngoài 50 tuổi, nghe chị gái Kim Oanh ở nhà la lớn: “Ai vào lấy trộm hộp kim tuyến của tôi?”, Bà ném cơm nhà xuống giếng để chuẩn bị rửa bát. Bà Pá ném hết bát đĩa xuống sàn, “Chỉ có một đứa ăn được thì bà la lên.” Rồi bà lẩm bẩm một mình, miệng chửi bới, đâu đâu cũng có mảnh vỡ.
Anh Lê Trung Vinh, 40 tuổi, sợ hãi khui hộp thuốc tâm lý và làm đổ cốc nước ép hai chị em uống. Em trai định chạm vào ngực cô, rồi cả hai vừa đỡ vừa xoa nhẹ vai để trấn an tinh thần cả hai. Thuốc ngấm vào da, mềm ra và các cơ trên mặt thư giãn.
Khi thấy hai chị em trở lại bình thường, anh ta đang ở một ngôi nhà 35 tuổi ở quận Qingji, quận Qingcheng, Mr. Rong. Bắt đầu kể câu chuyện một cách chậm rãi. Hai tháng trước-bạn đều ốm lần trước-Anh Vinh (ngoài cùng bên phải), mẹ và hai chị gái đang điều trị tại Bệnh viện Tâm thần Đà Nẵng. Khi kiên quyết điều trị, họ có thể kiểm soát được hành vi và ổn định tinh thần, tuy nhiên do tác dụng phụ của việc uống thuốc nhiều năm nên họ không thể sinh hoạt như người bình thường. Ảnh: Người đóng góp.
Sau ngày đất nước thống nhất, hai cha con ông Lê Trung Vịnh và bà Lê Ngọc Bích từ chiến trường Quảng Đà trở về nhà và bị địch bắt hai lần vào các năm 1963 và 1965. Hồ Thị Lang mới bắt đầu cảm nhận được hạnh phúc gia đình, được chồng san sẻ gánh nặng nuôi con khôn lớn. Cuộc sống của gia đình 5 người thời bao cấp tuy nghèo khó nhưng thật yên bình. Các con của ông bà ngoan ngoãn và học giỏi. Cô con gái thứ ba Lê Tuyết Pha năm nào trở thành niềm tự hào của bố mẹ khi là học sinh xuất sắc.
Những ngày bình yên đó nhanh chóng trôi qua, và bi kịch ập đến. Gia đình nhỏ. Di chứng của chất độc da cam đối với ông Beech bắt đầu phát tác trong người con gái của ông. Năm học lớp 8, Tuyết Pha thường xuyên bị mất ngủ, luôn lo lắng và nghĩ có người hại gia đình mình. Anh Bixi và chị Lang đưa con đến bệnh viện lấy thuốc trong một năm nhưng tình trạng bệnh ngày càng xấu đi. Sau khi tốt nghiệp loại giỏi cấp 3, đó là lúc chị vào Bệnh viện Tâm thần Đà Nẵng.
Anh Vinh cho biết, Pha thường nghe mọi người bảo nếu đang ngủ thì không được ăn, không được ăn. Đã giết cả gia đình.
Một năm qua, cô Lang bán thúng bán mẹt nuôi con. Ban đêm, con gái chị không ngủ, chị cũng thức. Vinh, một cậu bé tám tuổi thường đứng trước bàn thờ, cầu nguyện để được thay chị mình chịu đựng nỗi đau.
Nhưng nỗi đau không kết thúc ở đó. Khi vợ chồng chị Lang đang cặm cụi chạy chữa cho Tuyết Pha và nuôi con ăn học thì cô con gái thứ hai Kim Oanh bất ngờ có biểu hiện lạ. Cô bé học hết lớp 12 thức trắng đêm chửi mẹ dữ dội.
“Thời thơ ấu, tôi đã thấy hàng chục linh mục về nhà làm việc nhưng tình trạng của họ ngày càng xấu đi. Tôi nghĩ nhà mình thuộc sở hữu của một con quỷ vì không ai biết đó là kết quả của chất độc. Người con thứ ba nhớ lại.
Trong tiếng đay nghiến, chửi bới và khóc lóc, Trung Vinh cũng rút kinh nghiệm. “Tôi vẫn tin rằng chỉ có một ngôi trường tốt mới có thể thay đổi được gia đình bố mẹ tôi.”
Khi đứa con gái thứ hai lâm bệnh, người cha cũng bộc lộ sự hoang tưởng. Lần thứ 3, bà Lang phải đưa người thân vào Bệnh viện Tâm thần Đà Nẵng. -Mẹ thường nhìn tôi với ánh mắt u sầu. “Anh kể.” Vinh tốt nghiệp THPT loại giỏi và được tuyển thẳng vào Trường ĐH Bách khoa TP.HCM theo nguyện vọng của mẹ. Hai lần đi học thêm buổi tối và đi dạy thêm buổi tối để đóng tiền cho năm thứ hai đại học, Vinh mới biết anh trai – anh là trụ cột của gia đình, đã có vợ con, đột nhiên bị bệnh giống bố. , Anh ta đã gục ngã. Kể từ đó, gánh nặng gia đình đè lên vai người thanh niên, con trai anh Lê Trung Vinh và mẹ vẫn buồn. , Anh bắt đầu ăn không ngừng, mất ngủ. “Tôi đã uống một liều thuốc ngủ lớn nhưng vẫn không ngủ được, trằn trọc, ngồi không yên. Tôi rất tuyệt vọng”, anh kể lại.
Học sinh cuối cấp này mong giữ được thành tích học tập để vào Bệnh viện Tâm thần Đà Nẵng điều trị. Bác sĩ Trần Nguyên Ngọc, Phó Giám đốc Bệnh viện Tâm thần Đà Nẵng cho biết, khi tỉnh lại, Ron rất tuyệt vọng về tương lai của mình vì lo không ai lo được cho gia đình. “Tôi phải động viên Ron En rất nhiều. Tôi là cậu ấy. Cậu ấy nói rằng cậu ấy nên được đối xử tích cực và vẫn có cơ hội trở lại trường học.Bác sĩ Ngọc cho biết: “Tôi đã luôn ủng hộ mẹ và các chị em.” “Không ai dám tin rằng tôi có thể đi học khi còn tin tôi. Những lời nói của bạn là động lực để tôi cố gắng. Anh tuân thủ kế hoạch điều trị và giữ liên lạc chặt chẽ với gia đình, mất một năm, sau khi điều trị và sức khỏe tốt, Ron trở lại hội trường, tốt nghiệp Đại học Bách Khoa TP.HCM năm 2004 và được nhận vào làm Nhân viên bảo trì thiết bị y tế tại một bệnh viện ở Đà Nẵng, anh Vinh có đủ tiền nuôi gia đình.
Lê Trung Vinh tốt nghiệp Đại học Bách khoa TP.HCM năm 2004. Ảnh: Người cung cấp nhân vật.
Nhưng đã làm việc ba Nhiều tháng sau, anh Vinh ốm yếu trở lại, chân tay run rẩy, đang chat nên bị đuổi việc, sau khi khỏi bệnh, anh lại nộp hồ sơ vào trung tâm đào tạo lái xe để quản lý hệ thống sát hạch trên phần mềm của anh Bihi. Bố chỉ nằm một chỗ, tối đi làm về chăm em gái để không bị ốm nên bố chăm sóc, bố uống thuốc tự tử.
“Bố biết chính xác mình phải làm gì và làm gì khi người thân ốm. Uống thuốc. Nếu anh ấy gặp khó khăn, anh ấy sẽ gọi cho tôi, Tiến sĩ Ngok nói.
Mới đi làm được ba tháng thì bệnh cũ tái phát, bố mất cùng năm, gánh nặng đè lên vai Lang, năm 2012, cô ấy bị suy sụp nặng vì đau quá và trở thành người cuối cùng trong gia đình. Đó là một bệnh nhân ở Bệnh viện Tâm thần Đà Nẵng.
“Năm 17 tuổi đi làm, tôi chưa bao giờ thấy cảnh tượng đau lòng như vậy. Y tá Ung Thị Thủy đang làm việc tại bệnh viện tâm thần Đà Nẵng cho biết:” Riêng Vinh, mỗi lần chỉ được mang theo 5 cuốn sổ để uống thuốc. Mang theo một túi lớn mỗi lần. “Anh ấy đang uống thuốc còn Vinh thì đang lấy chị Tuyết Pha. Dương Thụy muốn biết:” Sao không ở một mình mà để chị ấy vất vả thế? ” “Jung nói:“ Hãy để cô ấy hài lòng với anh. ”Bác sĩ nói, cứ giữ tinh thần vui vẻ thì bệnh tật sẽ phát, phát triển nên việc tìm cách làm cho họ vui là điều đau lòng được Vinh nghe hàng xóm kể lại. Đề nghị, “Vâng, tại sao chúng ta không dạy trẻ em học. Cả hai đều có thu nhập và cho phép ai đó đến và đi để nói chuyện. Bệnh tâm thần phân liệt tuy không thể chữa khỏi hoàn toàn nhưng đang được điều trị nên hai năm nay sức khỏe đã ổn định. Đêm hôm đó, Vinh thức giấc và viết thư nhờ cháu trai chở bố mẹ đến lớp. Trong thư, anh mong anh chị đưa con đến lớp. Bạn có ai đó đang trò chuyện ở nhà. Tôi bảo ai nộp thì được, không thì thôi ”- Vinh kể.
Vài ngày sau, trước hiên một lớp học của“ giáo sư Vinh ”, ban đầu chỉ có 2 học sinh, sau tăng dần lên 5 học sinh tiểu học. Bố mẹ của Vinh thấy Vinh dạy tốt nên cũng đưa các con đến lớp, sau khi khóa học bắt đầu Vinh được nhà tài trợ, phần tiếp theo của đại lý đã thu về hơn 900.000 tiền Việt mỗi người. Ảnh Khiên. Em vẫn đang nắm vững kiến thức và cô đã cho anh khóa học này. Mua thuốc và nói chuyện thêm tiền làm cho tinh thần 3 chị em Vinh lên mỗi ngày. Biết hoàn cảnh địa phương và hiểu Vinh có thể chỉ bảo và dạy Thủy. Ev Hàng ngày, cô đi xe máy đến lớp Cách trường của bạn cách đó 10 km, sau khi học được ba buổi học, con trai cô nói với mẹ: “Chú Rồng dạy giỏi như cô giáo. “Y tá Thủy cũng thấy con trai mình ham học hơn, vui vẻ hơn.
Trường tiểu học Tuyết Pha bị vỡ lở, trường tiểu học Tuyết Pha phải tạm đóng cửa, lớp của cô Vinh không có hai học sinh thân thiết. Nhưng các học sinh đều đồng ý. “Khi hết dịch, họ sẽ trở lại lớp học của chị gái. – Bà Nguyễn Tiến, nguyên Phó Giám đốc Trung tâm Dịch vụ Xã hội TP Đà Nẵng, cho biết:“ Bà đã tiếp xúc và hỗ trợ hàng trăm người. Hoàn cảnh khó khăn nhưng anh Vinh để lại cho chị nhiều ấn tượng nhất.
“Khi tôi đến, cả 5 gia đình chị đều sững sờ trước những chậu hoa, cây cảnh tự tay làm, nay được sự giúp đỡ của chính quyền, đoàn thể và quan trọng nhất là họ không chỉ nâng cao được sức chịu đựng của mình.Nó tốt cho tôi và nó tốt cho cuộc sống. cô ấy nói. “Kinh ngạc.
Leave a Reply