“Đã mười năm trôi qua nhưng tôi không quên chi tiết nào trong suốt hành trình không tìm thấy đứa trẻ.” Trong ngôi nhà cổ ở Meilin, Hà Nội, một người đàn ông ngoài 60 với vẻ mặt nghiêm nghị, Từ từ. – Ông Tang hiện đang sống một cuộc sống bình yên bên vợ con. Anh ta vẫn kiếm được tiền triệu mỗi tháng. Ảnh: Hiền Trinh .
Năm 2007, cũng như bao thanh thiếu niên khác, Lương – con gái thứ ba của ông Thắng xin bố mua cho một chiếc điện thoại di động để trang trải việc học. Theo thông tin thất thiệt từ người lạ, cô gái 16 tuổi được kẻ lừa đảo rủ đi bán ma tuý ở Quảng Tây, Trung Quốc.
Cô gái mất tích và gia đình hỗn loạn. Họ lang thang trong các hang động và ngõ hẻm ở 11 tỉnh phía bắc, như thành phố Futong, quận Hongren, thành phố Quảng Ninh và quận Langshan. Anh Tang lang thang trên các con phố, cửa hàng online, bến xe và tiệm gội đầu. Đầu, karaoke tìm trẻ em. Anh ta cũng đã báo cảnh sát, nhưng anh ta vẫn im lặng vài ngày sau đó.
Trong cơn tuyệt vọng, ông Thắng đoán con gái mình có thể bị đưa sang Trung Quốc bán. Mọi người nói với anh rằng anh đã đến gặp cha mình ở quận Fushou, anh đã tìm thấy đứa trẻ mất tích và rút kinh nghiệm cho mình. Từ đó, cuộc hành trình của anh bắt đầu.
Tháng 11 năm 2007, anh Thắng lên tàu đến Bến xe Baochai (Bangtong, tỉnh Quảng Đài). Người Trung Quốc sống một mình trong khu nhà trọ không ai biết nửa lời, anh nhìn hàng dài người trên bến xe mà rơm rớm nước mắt: “ Biết mình ở đâu trong biển người vô tận này. ” – May mắn thay, anh gặp một người Trung Quốc tên Hữu, giỏi tiếng Việt và anh đã tình nguyện giúp đỡ. Ông Hữu đưa ông Thắng đến đồn công an trình báo, sau đó ông lần ra dấu vết thị trấn nơi người Việt thường tìm đến. Ông Tang buồn bã nhớ lại: “Tôi không hiểu tiếng Trung Quốc. Ông ấy thậm chí còn viết những câu bình thường trên giấy để tôi không bị lạc.”
Ông Tang tiếp tục đến nhiều thành phố với hành lý này. Tỉnh Quảng Tây. Lần này, anh được một cô gái địa phương đưa đến Nam Ninh và đưa đến lãnh sự quán Việt Nam để trình báo. Sau vài ngày tìm kiếm không thành, khi hết tiền, anh ta trở về quê hương. – Ông Tang nhờ giáo viên tiếng Trung viết lại, sau đó gửi cho người trung gian Trung Quốc tìm đứa trẻ. Ảnh: Hiền Trinh.
Từ hai lần tìm kiếm trước, anh nhận ra rằng không thể lúc nào cũng trông chờ vào sự giúp đỡ của người khác vì hành trình có thể mất nhiều năm, thậm chí nhiều năm. – Tháng 3 năm 2008, anh Đường quyết định học tiếng Trung tại Hà Nội. Thông thường, cứ vào tối thứ 2-4-6, anh ấy sẽ lọc một tốp xe đạp vào trung tâm cách khách sạn 8 cây số (7 cây số).
“Chú Đường lúc nào cũng đến lớp sớm và về cuối. Hay là mình cứ nghĩ cách đọc và viết các điển tích của Trung Quốc. Lúc đầu mình cũng ngạc nhiên, nhưng khi biết về chú thì rất cảm động. “Thanh Hoa (Cầu Giấy, Hà Nội), giáo viên dạy tiếng Trung của anh Đường, chia sẻ.
“Tôi đã nghiên cứu một thời gian và thấy rằng tôi đã dành rất nhiều thời gian.” Giáo sư Hoa nhớ lại.
Bốn tháng sau, anh gần như không biết ngoại ngữ, cộng thêm tiền bán đất, anh Đường tiếp tục đến Quảng Tây. Lần này, anh in hàng nghìn tờ rơi và nhận 50 triệu đồng tiền công nhưng vẫn chưa có kết quả.
Lần tiếp theo khi tìm một đứa trẻ, anh ta đi loanh quanh, thay vào đó đóng vai khách, và sau đó bị bán dâm – anh ta nghĩ rất có thể là con gái mình – và bị thẩm vấn. Bắt đầu từ Quảng Tây, ông đến Vân Nam rồi đến Quảng Đông. – “Tổng quãng đường tôi đi bộ khoảng 30.000 km. Có hàng nghìn cây mỗi ngày. Tôi đến đó bằng tàu hỏa hoặc xe buýt, đi bộ hoặc taxi”, anh nói.
Nhưng anh chưa bao giờ cảm thấy mệt mỏi, bởi vì vừa nằm xuống, hình ảnh một cô gái hiện ra, khiến anh đau đến tức cả bụng. “Anh ta còn nhỏ, bị bán cho gái mại dâm chỉ là địa ngục. Thắng kể lại, anh ta nghĩ đó là một vụ trộm. Sau khi nghe anh ta giải thích, họ thả anh ta ra, mong rằng anh ta có thể tìm thấy con gái mình càng sớm càng tốt.
Mỗi lần anh ta bắt taxi. Anh chỉ chọn xe do một người phụ nữ lái vì “Tiếng Trung của tôi có hạn, gặp phải taxi nam ác ý còn có thể mất mạng chứ đừng nói đến chuyện tìm con”. “
Khi đi tìm con, tấm bản đồ tỉnh Quảng Tây được ông Đường giữ gìn cẩn thận. Ảnh: Hiền Trinh .—— Sau hơn một năm đi thăm Trung Quốc 15 lần, tôi quay lại xem AndCó lần, do sơ ý của đồng bọn, tôi bỏ chạy và nhắn tin.
– Sau khi biết tin, anh Đường ăn quên ngủ quên, không lâu sau liền đến một nơi tên là Song Tà. Biết ở đó có gái mại dâm, anh này gọi điện nhờ ông Hu giúp.
Khi là khách làng chơi, có hai người đến hỏi chủ nhà: “Có cô gái Việt Nam nào không?”. Đang gật đầu, một cô gái trẻ bước đến. “Ôi trời!” Ông Đường hét lên rồi cắn chặt miệng để nước mắt không rơi. Cô gái cũng mất một lúc, rồi tự sát. Anh nhớ lại: “Nếu hồi đó hai cha con không co lại thì tôi chết ở đó”
Tim đập, tay chân run, định thần lại lấy lý do chê gái hư rồi bỏ đi. Ở bên ngoài, họ nhanh chóng gọi điện cho chính quyền Trung Quốc và hồi hộp chờ đợi, chỉ lo nhà chứa sẽ tìm thấy anh ta và đưa anh ta đi.
Một lúc sau, cảnh sát đến và phá cơ sở kinh doanh tục tĩu. Cha con ông Tang và mười người con gái Việt Nam khác được đưa về đồn.
Trước lễ hội mùa xuân năm 2009, cảnh sát Trung Quốc đã bàn giao con gái của ông Tang cho người lính biên phòng Việt Nam Wang Cai và kết thúc hoạt động. Được hơn một năm thì bán cho nước ngoài.
Sau khi trở về Việt Nam, con gái ông Tang tiếp tục việc học còn dang dở. Đã mười năm trôi qua, ngoài quá khứ đau buồn, chị còn một gia đình với hai đứa con, một người chồng hết mực thương cảm cho quá khứ của vợ. “Nhiều người hỏi tôi kiên trì làm sao, nhưng tôi nghĩ ông bố nào hợp với tôi thì làm. Ông ấy nói:” Chỉ vì tôi là bố “. , Vì anh ta đã tìm thấy con mình ở nước bạn và báo cáo. Chuyện này xảy ra đã lâu, nhưng theo như anh Tang được biết, vị quan chức này chưa bao giờ quên được.
* Tên nhân vật đã được thay đổi– – Vy Trang
Leave a Reply