Trên giường, cậu con trai gần một tuổi của anh vẫn đang khóc. Người phụ nữ 34 tuổi một tay bế con, lăn trong giỏ rồi lấy ra một chiếc tã mới. Chị Mai Thị Linh (thị trấn Tà Lèng, thị trấn Biên Phòng) mới 34 tuổi, đã mất thị lực 12 năm. Cách đây 3 năm, Linh cùng chồng là anh Trần Văn Thanh mở quán massage tẩm quất, thu nhập chỉ đủ cho một cặp vợ chồng mù với gia đình ba người. Linh cho biết, để có sức khỏe tốt, hai vợ chồng cùng nhau cố gắng nuôi con. Một người phụ nữ Mon nói: “Không có hạnh phúc nào như vậy.” Bà Mai Tilin, chồng bà Huang Wenqing và con trai. Ảnh: Hải Hiền .
sinh ra bình thường, nhưng khi lên 3 tuổi, mắt cháu Mai Thị Linh liên tục mờ, gia đình đưa cháu đi khám thì phát hiện cháu bị thiếu vitamin A gây khô mắt. Gia đình nghèo không có tiền để được chữa trị toàn diện nên Lynn phải chịu đựng căn bệnh quái ác này. Ở lứa tuổi học sinh, chữ trên bảng đen hay vở không rõ chữ nhưng cô giáo luôn học tiếng phổ thông trên lớp và sử dụng phép tính bằng miệng. Học hết lớp 3, Linh nghỉ học, ở nhà chăm em gái, làm việc nhà phụ giúp bố mẹ. Được gia đình nhận tiền vài năm, chị điều trị được một năm thì mắt dần sáng.
Nhưng bi kịch đã từ chối. Năm Linh 18 tuổi, khi đi lấy củi trên núi thì trượt chân ngã vào gốc tre nhọn, mắt phải bị hỏng và mù hoàn toàn. Vụ tai nạn buộc cô gái phải nhắm mắt vì nếu mở ra, ánh sáng sẽ chiếu vào khiến mắt cô đau dữ dội. Có khi cơn đau dữ dội lên đỉnh đầu khiến Linh liên tục ngất xỉu. Cha mẹ phải bán hết ruộng và nhà cửa để lo cho con gái trong vòng hai năm. Năm 22 tuổi, khi cô bị ngã một lần nữa, tai họa lại ập đến và con mắt còn lại của cô bị hàng rào sắc nhọn chặn lại. Kể từ đó, đôi mắt của cô gái trẻ người dân tộc Môn không còn nhìn thấy ánh sáng.
Biết con suy sụp, gia đình cử người ở nhà chăm sóc, đỡ đần. Sau khi bố mẹ đi khỏi, Linh leo lên ngọn đồi sau nhà, tìm một chiếc lá ngón, đưa tay lên. Vừa định cho vào miệng ăn, một người bạn bất ngờ xuất hiện và hét lên: “Chết thì sống sao? Ông bà làm việc vất vả lắm” Lin ném chiếc lá vào tay rồi đi về nhà. Vào phòng và khóc suốt đêm. Sáng hôm sau, cô xin bố mẹ đi làm đồng để “không nhớ nhà nữa”.
Theo gia đình nông dân trồng lúa, Lin He đã chuyển đi và trồng nó. Khi trồng ngô, mẹ trồng cây đầu giường, đo cả cán bằng chân, rồi trồng cây thứ hai nên năng suất chỉ bằng 1/4 so với người bình thường. Khi đã quen với công việc đồng áng, cô gái sẽ tiếp tục học đi ngoài đường, tự nấu ăn và dọn dẹp nhà cửa. Bị ngã, trầy xước chân tay nhiều lần nhưng Linh vẫn tiếp tục đứng dậy đi lại mà không hề kêu đau hay kêu ca.
Sau một thời gian sống hoang dã với cha mẹ, các chị gái và chị gái của cô thấy cô nhanh nhẹn nên đã hỏi thăm. Nuôi dạy con cái. Sau 7 năm trông con, mẹ có thể đơn giản nấu nướng, bế và chơi với con. Năm 2017, Linh ra Hà Nội mở lớp dạy massage chân miễn phí cho người mù tại Trung tâm Nhân đạo, mong tìm được việc làm ổn định. 29 tuổi, cô ấy có thể làm được nhiều điều, cũng giống như một người bình thường, điều duy nhất cô ấy không mơ ước là sở hữu một ngôi nhà riêng. Cô nghĩ: “Không ai lấy một người mù và yếu như mình.” Lynn tình cờ gặp Hoàng Văn Thành, một người chỉ có thể nhìn thấy 7 màu cơ bản dưới ánh nắng mặt trời, chúng tôi chỉ có thể phân biệt trắng đen. Hai tháng sau, Thành cho đi massage ở Vĩnh Phúc rồi chở ra Hà Nội gặp Linh. Thành chia sẻ ý tưởng mở trung tâm quất cảnh tư nhân tại quê nhà và mời Linh về làm cùng.
Tháng 3/2017, cả hai hùn vốn để mở cơ sở tại xã Jin. Long thuộc Huyện Tam Dương Vĩnh Phúc. Vốn liếng ít ỏi, không có tiền mua điều hòa nên anh chị thường đóng cửa vào buổi trưa, thời tiết nắng nóng, đi làm đêm đến 1-2 giờ sáng. Sau hai tháng ổn định công việc, Thành bất ngờ nói: “Đồng cảnh ngộ rồi sẽ hiểu nhau. Ngày mai xin phép bố mẹ.” Sau khi nhận được cái gật đầu, họ đã họp báo ra mắt gia đình. Không phải đám cưới. “Điều quan trọng là sống hạnh phúc bên nhau. Hôn nhân là gì?” Khi Linna liên tục xin lỗi vì đã không cho mình một cuộc hôn nhân phù hợp, Linna đã động viên chồng – cách đây vài tháng, Linna đã mang thai. Do làm việc vất vả, lại phải đi ngủ muộn nên chị bị sinh non ở tuần thứ 27 và bé chỉ nặng 600 gam. Học kỳ sau, hai vợ chồng cho con đi bệnh viện điều trị bằng chế độ ăn uống đặc biệt, hai vợ chồng về quê đi làm kiếm tiền nuôi thân. Họ lặn lội hơn 60 km từ Vĩnh Phúc vào Hà Nội để thăm con mỗi tuần vài lần. Do bị mờ mắt nên Thành thường xuyên chở vợ ra bến xe.Sau đó, tôi nhờ người lên xe, đến bệnh viện thì bác sĩ đưa tôi đi. Sáu tháng sau, đứa bé qua đời và Linh lại bất tỉnh. Cô ấy bỏ ăn, bỏ ngủ, khóc lóc suốt ngày
Tôi mất được 2 tháng thì Thanh tình cờ đọc được thông tin về đám cưới tập thể dành cho người khuyết tật vào tháng 6 năm 2018. Anh ấy đã ký tên cưới vợ chưa? Chữ ký vui vẻ. Trong ngày cưới với hàng chục cặp đôi, lần đầu tiên Linh được tô son, cài áo cô dâu. Ngoài ra, lần đầu tiên Thành biết thắt cà vạt và đi giày tây. Họ cũng đã chụp ảnh cưới, có nằm mơ cũng không dám. “Cuối cùng chúng tôi cũng tổ chức một đám cưới thực sự”, những giọt nước mắt của họ đã được ứng nghiệm. — Sau đám cưới không lâu, Linh mang thai lần thứ hai. Để giữ sức khỏe cho con, cuối tháng hai vợ chồng cùng nhau bắt xe ra Hà Nội để khám thai. Người chồng sờ soạng trước, nắm tay vợ sau không rời. Thành cũng học cách chăm sóc vợ bằng cách mua sữa và chuẩn bị những bữa ăn dinh dưỡng mà họ không thể mua được trong lần đầu mang thai. Để giữ sức khỏe, cả hai bắt đầu công việc từ 1 – 2 giờ sáng như trước, nhưng thường kết thúc lúc 12 giờ đêm, dù nhiều lúc vẫn có khách yêu cầu phục vụ. Cuối năm 2019, một bé trai hai tháng cân nặng 3 kg chào đời trong niềm vui sướng của đôi trai gái mù. Khi được cô y tá bế đứa con đỏ hỏn đặt vào tay, Linh ngập ngừng. Bàn tay mới cứng đờ ra trước con vật đang di chuyển, anh mừng rỡ khi được đứa trẻ vuốt ve đôi mắt long lanh.
Kể từ khi có con, cuộc sống của người mẹ mù hoàn toàn thay đổi. Cô tất bật với việc đóng bỉm, ăn uống, tắm rửa … tay chân cứ động đậy. Công việc phân xưởng cũng tăng lên, thu nhập tăng lên, trả được các khoản nợ trước đây. Dù không biết mặt mũi nhưng hàng ngày được sờ tận tay, chân, thấy con lớn lên, niềm vui của người phụ nữ này cũng lớn dần theo. “Tôi phải thoát khỏi cơn đau bây giờ,” Lynn nói với một nụ cười, hướng ánh mắt vô định về phía giọng nói của con trai và hỏi mẹ anh muốn ôm cô ở đâu.
Leave a Reply