Bài viết này là chia sẻ của chị Lê Tâm, 40 tuổi, người quyết định cho con học trường quốc tế. Bốn năm đầu cho con đi học, vợ chồng chị gặp khó khăn về tài chính. Nhưng sau đó, nhờ sự chung sức của hai vợ chồng, tình hình tài chính của gia đình được cải thiện, không chỉ đứa con đầu mà cả đứa con thứ hai đều vào trường quốc tế từ cấp học thấp nhất.
Tôi sinh ra trong một gia đình bình thường ở Sài Gòn, nhưng từ nhỏ tôi đã được dì nuôi và được gửi đến một trường học ở Quận 1, thường là một gia đình có điều kiện. Nơi các quan ở. Dì tôi không bao giờ nói với tôi giàu hay nghèo. Hàng ngày cô ấy đạp xe đưa em đi học. Nhưng vào những năm 1990, khi tôi chỉ có hai người bạn với máy tính trong lớp, tôi là một người trong số họ và người kia là con của một gia đình giàu có về đồ cổ. Vì lớn lên trong môi trường như vậy nên tôi đã hình thành ý tưởng rằng bất cứ điều gì tôi muốn làm đều không bị giới hạn bởi vật liệu.
Khi lớn lên, tôi có cơ hội được nghe cuộc trò chuyện của gia đình để các con đi học trường quốc tế. Họ chia sẻ những khác biệt mang lại khi học tập trong môi trường này, điều này khiến tôi quyết định rằng con tôi cũng nên học ở đó.
Con tôi được sinh ra trong một môi trường mà một cặp vợ chồng bắt đầu sống chung. Có rất nhiều điều mâu thuẫn từ tính cách cho đến kỳ vọng của đối phương. Chồng tôi vừa biến xưởng nhỏ của tôi (tôi thành lập xưởng sản xuất đồ gỗ vào năm thứ 3 đại học) thành một cơ sở kinh doanh, tức là hai vợ chồng cùng có nguồn thu nhập, mọi thứ đều khó khăn, bấp bênh. -Người dân cho biết, thời đó, muốn con học trường quốc tế thì phải có dãy nhà phố, sổ tiết kiệm phải hàng chục nghìn USD trở lên. Với tôi, chỉ có niềm tin và ước mơ. Tôi đã nói chuyện với chồng và anh ấy kiên quyết phản đối. Tại sao không vào trường công, tại sao lại đặt con em và chính chúng ta vào tình thế nguy hiểm? Chồng tôi rất thương con và luôn tôn trọng quyết định của tôi, nhưng anh cũng như hầu hết mọi người, cũng ngăn cản tôi với lý do tương tự: sợ không theo kịp và quay lại trường mặc cảm. Mỗi người đều có lý do của họ, và tôi có niềm tin của riêng mình.
Tôi đã quyết định. Vì mục tiêu này, tôi phải lên kế hoạch trồng trọt, có nghĩa là tôi không có thời gian để đi cùng bọn trẻ. Sau khi cân đo hợp đồng với công ty, tôi xin việc tại một ngân hàng quốc tế. Năm 2007, mức lương xấp xỉ 1.000 đô la Mỹ, và học phí của đứa trẻ là 450 đô la Mỹ (không bao gồm các chi phí khác) và một đứa trẻ sắp chào đời. Thực lòng mà nói, vì như vậy vẫn chưa đủ nên tôi chỉ có thể chọn cho con học trường mầm non song ngữ quốc tế.
Học kỳ hai, tôi không biết sự thay đổi của cô giáo, nhưng tôi rất sợ đi học. Lần này, tôi đã có một quyết định táo bạo khi chuyển con sang học tại một trường mẫu giáo quốc tế hoàn toàn, nơi học phí tăng gấp rưỡi lên khoảng 750 đô la Mỹ. Sự thay đổi này khiến vợ chồng tôi lại cãi nhau. Tôi kiên quyết đến mức anh ấy im lặng cho đến khi quan sát sự phát triển của đứa bé sau đó vài tháng, và từ đó anh ấy hoàn toàn ủng hộ tôi.
Tôi đã sinh đứa con thứ hai tại đây. Công việc của ngân hàng đã dừng lại. Nhà hàng khai trương bị mất. Tôi đi làm từ 7 giờ sáng đến 9 giờ tối mỗi ngày. Và chỉ khi đứa con lớn ngủ, anh mới có thời gian trò chuyện với nó. Lúc đó tiền học cho con tôi chỉ đủ đóng học phí tháng 1, tôi luôn trăn trở không biết tháng sau kiếm đâu ra tiền. Hai lần không có tiền, tôi đành phải nhờ người quản lý trả tiền chậm.
Mặc dù lúc đầu nó không hoàn hảo nhưng tôi vẫn quyết tâm trở nên hoàn hảo. Tôi dành tất cả thời gian của mình để kiếm tiền, mặc dù tôi luôn trách bản thân không dành thời gian cho con. Đôi khi, công việc kinh doanh của chồng tôi rất khó khăn, ngay cả khi anh ấy là một kiến trúc sư, anh ấy phải làm những công việc lặt vặt để duy trì hoạt động kinh doanh. Cuộc sống vô cùng khó khăn. Tết phải bán cả xe để trả lương cho nhân viên, mới có tiền về quê ăn Tết … Nhưng nghĩ đến cảnh con mình được học trong môi trường tự túc sống, vợ chồng tôi lại chạnh lòng. Niềm tin và quyết tâm từ bỏ con đường học hành của chúng tôi đã bị gián đoạn.
Khi đứa con thứ hai của tôi đang đi học, vợ chồng tôi nhất quyết cho con học trường quốc tế. May mắn thay, chúng tôi đã nhận được nhiều hợp đồng liên quan đến thiết kế nội thất, thi công và làm ăn phát đạt. Con tôi lo lắng về học phí đang giảm.
Bây giờ con lớn của tôi đang học lớp sáu và con nhỏ nhất đang học lớp bốn. Hàng tháng, chúng tôi phải chi khoảng 4.500 đô la cho việc học hành của con cái. Chặng đường 9 năm qua là một chặng đường không hề dễ dàng, còn 9 năm phải đối mặt với nhiều thử thách. Bạn bè cùng trang lứa sở hữu bao nhiêu nhà lầu, vợ chồng chẳng có gì mà chúng tôi không tiếc. Mục tiêu của chúng tôi không phải là đào tạo ra những đứa trẻ xuất sắc mà mong rằng các em sẽ luôn là chính mình, một con người tự do, tràn đầy đam mê sáng tạo và cuộc sốngNhiều đứa trẻ mơ ước .—— Tôi nghĩ cuộc sống sẽ không bao giờ là đủ. Do đó, đừng để thời gian là thời điểm hoàn hảo để quyết định mà hãy quyết định và cố gắng để nó trở nên hoàn hảo.
Anh Ruan Dong, chồng chị Lê Tâm cho biết thêm, giữa giai đoạn anh học trường quốc tế năm 3 tuổi và anh nhận ra sự khác biệt giữa con cái và bạn bè. Chiều nào anh cũng đưa cô và các con đi chơi đu quay trước nhà, anh đầy tự tin kể cho cô nghe mọi chuyện trên lớp. Khi cùng gia đình đi chơi, anh thấy các con không kén ăn, không lầm lì, nắm chắc kiến thức phổ thông (như sinh học, hiện tượng tự nhiên), không ngại nắng gió, bụi bẩn, không gặp côn trùng. Anh tin rằng từ đó hai vợ chồng cùng nhau cố gắng học tập để kiếm tiền nuôi con trong môi trường này.
Hai năm trước, mặc dù công việc kinh doanh nội thất phát triển tốt nhưng vợ chồng anh đã đóng cửa công ty và chuyển sang kinh doanh đồ nội thất mới. Mô hình kinh doanh, thu nhập luôn khá hơn, gia đình có thể đi du lịch, vợ chồng anh có nhiều thời gian bên con hơn.
* Tên nhân vật đã được thay đổi —
Leave a Reply