Chị Nguyễn Thị Thủy, 32 tuổi, đang làm việc cho khách trong một thẩm mỹ viện, nghe lời nói của chị, cặp song sinh lại mỉm cười. Tôi đã nghĩ cả đời này mình không nên làm mẹ, nhưng cuối cùng ông trời không phụ lòng tôi. Sau mười hai năm chạy ngược chạy xuôi, cuối cùng vợ chồng cô cũng có với nhau một trai một gái vào 4 tháng trước.
“Tôi vẫn cảm thấy niềm vui trên mây. Cuộc sống của tôi có ý nghĩa và đáng sống hơn”
Chị Thủy cho biết, sau nửa năm kết hôn, chị không thấy tin vui. Nhiều người hỏi chị. Vợ chồng chị đi xét nghiệm thì kết quả bình thường nhưng vì muốn có con nên anh chị bắt đầu dùng thuốc đông y, gia truyền để chữa vô sinh ở nhiều nơi, nhiều nơi. Vô ích, đôi bạn trẻ gặp phải sóng gió không thể vượt qua. Những người gặp tôi đều nói bóng gió rằng “gái không con chẳng khác gì gái không có gốc”, hay nói thẳng ra là “đảm đang”. Bởi vì trạng thái của bạn, đó là lý do tại sao “bao nhiêu nước mắt rơi”. Để giải thoát cho chồng và bản thân, chị đã viết nhiều đơn xin ly hôn chồng và lấy người khác. “Tôi không dám thấy bạn nói với tôi rằng tôi nên viết nó ra, nhưng lần nào bạn cũng lặng lẽ giấu đơn đi. Khi tôi hỏi ‘yêu cầu của bạn ở đâu’, anh ấy nói:” Đừng làm thế này nữa. Chúng tôi thế này. ”- Thủy nói.
Trong mắt chị, chồng chị (kỹ thuật viên điện nước) là người chân thành và ít khi bày tỏ tình cảm hay động viên. Hành động, một lối sống chân thành. Bất chấp mọi áp lực, anh vẫn một mực chiều vợ sau khi nghe đủ lời động viên. “Cô ấy là bờ vai vững chắc. Thủy nói” Điều này giúp tôi có thêm động lực để cố gắng. – Vợ chồng chị Thu, hai đứa con sinh đôi 4 tháng tuổi và con gái nuôi đều hơn 3 tuổi. Ảnh: NVCC .
Năm 2013, chị hết hy vọng sinh con, một bé gái được nhận nuôi và một bé gái mới sinh được nhận nuôi, chị trải qua nhiều khó khăn vì chăm sóc con nuôi, vì cháu thường xuyên đau ốm mới được 10 ngày tuổi. Do bị viêm phổi nên chị phải đi cấp cứu, trong lòng chị vẫn còn đó bệnh viện 103, người điếc mong chờ sinh con. Lần này chị Thủy có 5 quả trứng, nhưng chỉ chọn 3 quả trứng và cấy cả một lúc.
“Ngày nào cũng mong sao lo lắng lắm. Mơ thấy” bắt được nó “khi tỉnh dậy thì choáng váng như người mất hồn, biết đó chỉ là mơ”, cô nói. Nhưng khi cô phát hiện mình có kinh trở lại vào ngày thứ tám, hy vọng của cô nhanh chóng biến thành tuyệt vọng. “Tôi cảm thấy mất mát hoàn toàn. Tôi nghĩ cả đời này mình không được làm mẹ. Tôi khóc như mưa. Chồng tôi không nói gì, chỉ đưa tay lên trán thở dài, trông thương lắm”, chị Thôi kể. nhớ lại. ——Sau thất bại, tôi rơi vào trạng thái trầm cảm, tôi luôn cố gắng tránh để mọi người sợ nói về con mình, thậm chí nghĩ đến cái chết. —— Đầu năm 2016, chúng tôi quyết định lên Sài Gòn để thụ tinh ống nghiệm lần cuối. Khi kiểm tra, bác sĩ phát hiện trứng của cô bị dị dạng nên nếu không thụ tinh được thì phải xin trứng. Chị lại đang trên bờ vực của sự tuyệt vọng.
Hai bé Minh Phúc và Minh Tuệ chào đời vào đầu năm 2017 đã mang lại niềm hạnh phúc vô bờ cho bố mẹ. Về Hà Nội trước, tôi ở lại chuyển phôi lần cuối, trong lòng không mất đi chút hi vọng hay hy vọng gì. Khi đến sân bay, không phải chờ đợi, được tổ chức nhẹ nhàng như hai lần đầu.
Nhưng vào ngày thứ 8 sau khi tran, cô ấy vuốt ve phôi thai và nhìn chằm chằm vào người khác. Bà mẹ trẻ cho biết: “Hạnh phúc đã vào tim. Tôi mừng lắm, nói thầm với chồng những hy vọng. Anh ấy không nói gì, miệng cười khúc khích và mắt long lanh”. Ngày 13, chị xúc động cả đêm. Chán nản, trằn trọc không ngủ được, thử thai trước khi trời sáng. Hai dòng. Cô nói với chồng rằng anh đang cười và đôi mắt lấp lánh. Hạnh phúc ngập tràn, dù trời còn mịt mờ nhưng chị vẫn gọi điện cho mọi người xung quanh để báo tin cho mình. Cô nhớ lại: “Mọi người đều rất phấn khích, ai cũng nghĩ ‘Vui quá, đừng nhảy ở đó'”. Cô ấy thực sự đang mang thai.
Khi mang thai không dễ dàng, Chúa đã thử cơ thể cô. Cô ấy bị nôn, ăn hoặc uống và sụt gần 6 kg trong ba tháng đầu tiên. Sau đó, cô còn đổ máu thêm 3 lần nữa và phải phá thai dài ngày trong bệnh viện. Như một nhóm chị em hiếm muộn vẫn thường nói với nhau rằng, hãy luôn ôm con vào lòng. “gì. Anh đi làm về là phải nấu nướng, chăm sóc vợ.
Tám tháng sau, Thủy đi khám tại Bệnh viện Phụ sản Trung ương, bác sĩ phát hiện tử cung đã mở 2 phân nên quyết định mổ.
Cả Minh Phúc và Minh Tuệ đều nặng hơn 6 kg trong 4 tháng. Ảnh: NVCC .
“Nằm trước bàn mổ mà nghe tiếng con khóc, tôi cũng rơi nước mắt vì mừng. Con không sao nên con … biết đẻ rồi mẹ ạ. Nghe bác sĩ nhắc nhở. : “Chị ơi, mổ đi em đừng khóc nữa, không tốt cho sức khỏe đâu. “Tôi biết đây không phải là mơ,” Triển Chiêu nhớ nhất. Hạnh phúc-Chồng Cô cũng cho biết, khi bác sĩ yêu cầu anh bế con, anh cảm thấy choáng váng và thậm chí quên cảm ơn bác sĩ. – Ngay cả khi sinh non, cặp song sinh của họ đều khỏe mạnh. Anh trai Minh Phúc nặng 2,5 kg, còn em gái Minh Tuệ nặng 2,3 kg. Ông bố nhiệt tình nhận nhiệm vụ “ấp” con theo phương pháp kangaroo. Chị Túy nói: “Em quen rồi. Một người bạn của em đêm nào cũng ngủ trên bụng bố”
Sau khi sinh được hai bà ngoại giúp đỡ, còn người chồng đi làm cả ngày, về quê, thương cháu. Yêu em anh không ngại thức đêm.
– Nói về cô con gái nuôi của mình, anh Thủy cho biết, vì bạn vẫn dành tình yêu thương vô hạn cho con nên cũng đỡ được phần nào. Làm cặp song sinh của bạn. “Cô ấy rất tốt bụng, rất gần gũi với cha mẹ và yêu thương cả hai bạn. Chồng tôi chăm sóc cô ấy và yêu thương con gái lớn của anh ấy. Cô ấy luôn muốn ngủ với bố”, bà mẹ tự hào nói.
“Những đứa trẻ đã giúp chúng tôi đến được đó. Liều thuốc thần kỳ, nhìn thấy cuộc sống tươi mới, tràn đầy sức sống và ý nghĩa, và tôi cũng mong rằng thành quả của mình có thể truyền cảm hứng cho những ai đang nỗ lực tìm kiếm con”, bà Tui nói.
Leave a Reply