16 năm “Phát toàn bộ ứng dụng Paris” cho cô dâu Việt

Home / Tổ ấm / 16 năm “Phát toàn bộ ứng dụng Paris” cho cô dâu Việt

Hồng Nhung, 47 tuổi, kết hôn với một kỹ sư đường sắt Việt Pháp năm 2002, hơn cô 16 tuổi. Cô hiện đang sống ở ngoại ô Paris cùng chồng và hai con gái. Sau đây là những năm tháng khó khăn của anh trước khi hội nhập đất nước, có cuộc sống ổn định như bây giờ: Tôi và anh cưới nhau vào cuối tháng 10 năm 2002 sau hơn ba năm yêu nhau. Sau đám cưới, anh đưa tôi và con gái sang Pháp định cư. Tôi vẫn nhớ rõ những ngày tuyết rơi lạnh giá ấy.

Tôi không muốn ở nhà ăn tối với chồng, nên ngoài việc học tiếng Pháp ở trường dành cho người mới nhập cư, tôi lập tức tìm việc làm. Khi chờ bạn trai ở Việt Nam, tôi bán đồ thủ công trên phố cổ và có cơ hội học tiếng Pháp gần hai năm. Nhưng học phương pháp không hành và tưới nước thì phương pháp đổ lá khoai. Mỗi lần nghe điện thoại ở nhà là tôi run, ra đường thì thích nghe nhưng không hiểu. Làm việc trong một nhà hàng Châu Á do người Pháp điều hành. Lúc đó mình mới học được hơn 1 tháng, tiếng Pháp thì vô nghĩa, không có kinh nghiệm phục vụ, lấy bằng đại học văn hóa ở đây không có việc làm, họ không nhận nên mình bắt đầu lại từ đầu. Tôi loay hoay tìm 3,4 đĩa thức ăn cùng một lúc, vừa chậm chạp, vừa không biết sử dụng máy tính tiền, ATM, máy pha cà phê, máy xay hoa quả… Kết quả là tôi bị đuổi việc ngay trong tuần đầu tiên. Chị gái Hồng Nhung hạnh phúc bên chồng và hai con gái.

Vài ngày sau, một người bạn khác giới thiệu tôi làm việc trong một nhà hàng Việt Nam gần tháp Eiffel. Tôi mong đợi nó một cách kỳ vọng. Tôi làm việc từ 11 giờ sáng đến 3 giờ chiều, tôi về nhà nấu nướng và nấu bữa tối cho hai người. 6 giờ chiều tôi quay lại tàu điện ngầm và trở về khách sạn làm việc đến 11 giờ đêm. Nhưng hai tháng sau, họ sa thải tôi. Họ thuê một người phục vụ nói tiếng Pháp giỏi hơn và nhanh nhẹn hơn tôi.

Sau khi rời nhà hàng, tôi không về ngay mà lang thang bên bờ sông Seine. “Tại sao tôi lại vô dụng như vậy? Tôi có thể sống trên đất Pháp này không? Khi mất việc lần đầu tiên, tôi sẽ nói gì với gia đình và bạn bè” … Nhiều câu hỏi hiện ra trong đầu tôi. Tôi khóc nức nở như một học sinh bị điểm kém.

Sau đó, tôi tiếp tục bỏ con gái 6 tuổi đi tìm việc ở nhà một mình. Tôi đã phát gần 20 đơn đăng ký tại các quán cà phê ở Paris, nhưng không nơi nào không có phản hồi. Lúc đó, tôi không có điện thoại di động, gọi chỗ làm cũ không được, không biết tìm mẹ ở đâu nên tôi sang nhà hàng xóm tìm mẹ. Về đến nhà, thấy cháu bé khóc, tôi thương lắm nhưng vẫn quyết tâm tìm việc làm.

Tôi đã đi bộ như vậy được một tuần. Ngay cả khi chồng tôi bảo tôi ở nhà, anh ấy sẽ cố gắng hết sức để lo cho hai mẹ con nhưng tôi vẫn không cho phép mình làm điều đó. Em không muốn sống dựa dẫm vào anh, không muốn suốt ngày sống trong 4 bức tường buồn tẻ.

Cuối tuần hoặc những dịp đặc biệt, chị Nhung lại “làm tít”, bó bánh mì, Bánh Chưng kiếm thêm thu nhập.

Sau rất nhiều cố gắng, cuối cùng tôi cũng xin được vào làm việc trong một nhà hàng Trung Quốc. Tôi có mức lương tối thiểu, có nghĩa là mức lương tối thiểu cho người lao động phổ thông và các loại bảo hiểm khác nhau là khoảng 1.000 Euro / tháng. Tiền thuê nhà cao tới 800 Euro / tháng, cộng với tiền điện nước, đây là toàn bộ thu nhập của tôi. Tiền của chồng tôi dùng để chi trả sinh hoạt và mọi chi phí khác. Anh ta cũng phải gửi tiền bảo trì cho vợ và trả tất cả các khoản nợ khi mua nhà với vợ cũ. Không thể để quá nhiều nên hai vợ chồng quyết định dành tiền mua nhà, sống dư dả.

Tôi đã làm việc ở nhà hàng này hơn ba năm và sinh đứa con thứ hai. Tôi nghỉ sinh được mấy tháng nên muốn gửi con ở nhà trẻ để tiếp tục đi làm. Tôi làm phụ quán nửa buổi, chiều nửa ngày, một mình làm người giúp việc chăm sóc người già, thỉnh thoảng còn đi kiểm tra vé xem bóng đá ở sân vận động … Cuối tuần hay bất cứ lúc nào, tôi tranh thủ bán thêm các món ăn Việt Nam như bán lòng, chả giò. Để kiếm thêm thu nhập. Các thành viên đều đặn về nhà lúc một hoặc hai giờ đêm và rất mệt, nhưng tôi vẫn rất vui khi kiếm được tiền.

Năm ngoái, tôi đăng ký học tại trường Trung cấp Dịch vụ Khách sạn. Tôi học cấp tốc trong 8 tháng, đạt điểm cao và xin thực tập tại khách sạn gần nhà. Sau 2 tháng luyện tập, qua sự chăm chỉ, nỗ lực và nụ cườiTôi đã tìm được một công việc ở đó. Ban đầu, ban giám đốc muốn biết công việc của tôi trôi chảy, nói tiếng Pháp không chuẩn, viết hay viết sai chính tả nhiều hơn… Tôi làm việc nghiêm túc, đúng giờ, biết nhìn xa trông rộng nên đã ký hợp đồng dài hạn. Công việc hiện tại của tôi là lễ tân khách sạn, thu nhập ổn định và chế độ ăn uống lành mạnh.

Năm 2012, chúng tôi mua nhà riêng, là một ngôi nhà vườn rộng rãi, cách Paris hơn 10 km. Dù phải trả món nợ 7 năm, tôi vẫn hài lòng với món nợ mình đang có. Cuối tuần rảnh rỗi, chúng tôi dậy cùng các con chăm sóc khu vườn nhỏ. Chúng tôi cũng thường xuyên mời bạn bè đến tiệc tùng, tổ chức trang phục lễ hội và dành một đêm nhỏ ở nhà để thay đổi tâm trạng. ? Tôi sẽ trả lời không do dự: hạnh phúc đến từ tình yêu, lòng trung thành và sức sống. Tôi muốn chia sẻ cuộc sống của mình để nhiều người hiểu rằng không phải ai cũng muốn lấy chồng, sinh sống ở nước ngoài. Bất kể bạn đang ở đâu, làm gì cũng cần rất nhiều công sức và năng lượng để đạt được những kết quả có ý nghĩa.

HồngNhung

Leave a Reply

Your email address will not be published.