Trong ngôi nhà ấm áp ở Chicago, Mỹ, hạnh phúc bên chồng và 3 con nhưng chị Nguyễn Thị Xuân Hằng (47 tuổi) vẫn thấy tự do. Sự khác biệt này xuất hiện cách đây 20 năm khi cô biết mình không phải là con ruột của người mẹ đã gắn bó với cô từ nhỏ. Kể từ đó, Hằng đã 4 lần về Việt Nam để tìm về cội nguồn, mong được gặp, hôn và chăm sóc mẹ. – “Trái đất tròn, biết đâu sẽ có điều kỳ diệu xảy ra. Thôi mẹ con mình sẽ gặp lại nhau”, chị Hằng, hiện đang làm nail cho biết.
Vào tháng Hai năm nay, điều kỳ diệu đầu tiên đã xảy ra trong cuộc đời cô. Sau 3 năm tìm kiếm dữ liệu ADN, Hằng đã tìm được bố đẻ của mình, chị Hằng đã hài lòng về bố đẻ của mình trong lần gặp đầu tiên vào tháng 2/2019. -Không bao giờ xuất hiện trong ký ức tuổi thơ của Hằng. Nhưng bạn biết đấy, dòng máu của người đàn ông này khiến tôi trở nên khác biệt với những người bạn đồng trang lứa. Cô đã nhận biệt danh “Hằng” (Lai) từ khi còn nhỏ và bị chế giễu vì mái tóc màu rêu, đôi mắt nâu và dáng người cao lớn bất thường. , Chỉ nói rằng bố cô là lính Mỹ chiến đấu ở Việt Nam. Cô ấy nói vì không muốn sang Mỹ lấy chúng tôi nên cô ấy ở vậy nuôi con một mình. Sự quan tâm, yêu thương của mẹ Xuân khiến Hằng luôn tin rằng cậu là con đẻ của mình.
Năm 16 tuổi, cô gái và mẹ cô di cư sang Hoa Kỳ như những đứa con hoang và đổi tên thành Jenny Hang Ruan. Hai mẹ con sống êm đềm, đến nỗi Hằng chưa bao giờ nghĩ đến việc tìm được bố.
Tuy nhiên, bà Xuân đã qua đời vào năm 1999 và phải nhập viện vì đột quỵ. Khi kiểm tra, bác sĩ nhận thấy cơ thể cô không có dấu hiệu sắp sinh. Sau khi nhận được thông báo từ bệnh viện, Hằng ngất xỉu tại chỗ. Mẹ tỉnh dậy, nói cho con biết con là ai và bố mẹ ở đâu. “Nhưng cô ấy không bao giờ tỉnh lại,” Hang nói, ông hoàng giọng nói của mình.
Vài ngày sau, cô Xuân qua đời. Nan đã được chôn cất. Hằng xác nhận, sau khi để tang 3 năm, mẹ cô có hỏi thăm ông nội và cô ruột của mình. Nhưng chia buồn với mẹ chưa hết thì ông ngoại mất, chú cũng mất. Cuộc sống nên kết thúc. Tôi kiên nhẫn chờ xem có ai nói thật không, nhưng mọi người vẫn im lặng. Hằng cho biết .
Năm 2015, Hằng về Việt Nam và lên kênh truyền hình để hỏi mẹ. Mọi người hỏi mẹ tên, ở đâu hay có thông tin gì khác nhưng mẹ chỉ “lắc đầu khóc như mưa.” Sau hôm đó, Hằng và dì ngồi ăn tối. Cô ấy yêu cầu bà nói cho bạn sự thật.
Dì của cô ấy tiết lộ rằng mẹ cô ấy tên là Han và cô ấy đến từ phương Tây. Đến những năm 1970, bà Hạnh làm bán thời gian tại một quán bar ở đường Nguyễn Văn Thoại (nay là Lý Thường Kiệt, Q.Tân Bình, TP.HCM) do bà Xuân làm chủ. Sau khi Hannah sinh con, bà đã gửi đứa trẻ cho bà Xuân làm con nuôi. Sau đó, Hạnh đòi lại nhưng không được đồng ý, vì bà Xuân đã rửa tội cho cháu bé, hứa sẽ chăm sóc thể xác và tinh thần cho cháu bé. Nếu bà còn sống thì năm nay, bà sẽ xấp xỉ 67 tuổi và 68 tuổi. Đó là một bé gái, mẹ nuôi Xuân.
Trong thời gian tìm mẹ ở Việt Nam, chị Hằng cũng tìm kiếm thông tin về cha mình qua dữ liệu ADN. Trong đầu tôi nghĩ rằng tìm cha là tìm mẹ. Sau 3 năm cố gắng kết nối, đầu năm 2019 Hằng nhận được giấy báo kết quả. Miệng khấn vái, tay tước những bức thư, đối với cô, điều quan trọng nhất không phải là địa chỉ hay tên họ, mà là sự sống và cái chết của cha ruột cô. Nhìn thấy anh vẫn còn sống, cô đã khóc.
Một ngày cuối tháng Hai, tôi nhận thấy một cuộc gọi nhỡ và một tin nhắn từ một số điện thoại không xác định. “Xin chào, Jenny, tôi tên là Frederick Ashley. Tin nhắn tôi nhận được có lẽ là tình cha con. Tôi rất vui vì điều đó. Hãy gọi điện hoặc gửi email cho tôi càng sớm càng tốt Đưa nó cho tôi. ”Tin nhắn đã đọc. .
Đọc xong “Nhịp tim nhảy khỏi lồng ngực”, Hằng lấy giấy bút ra và chuẩn bị những gì mình sẽ nói, câu nào hỏi trước thì hỏi rồi gọi điện. Cô lo lắng rằng cảm xúc kích thích này có thể khiến cuộc trò chuyện đầu tiên không thành công.
“Khi nhấc máy chào mình, anh ấy khóc. Anh ấy tiếp tục xin lỗi. Anh ấy nói không biết mình mắc bệnh. Con gái tôi đang ở Việt Nam nên tôi thấy cháu đau tay, tôi nghe đây. Vợ bạn đề nghị giúp cô ấy bình tĩnh lại. Cô ấy nói rằng họ không có con, vì vậy tôi rất vui khi biết cuộc sống của mình “, không bao giờ.
Năm 1970, ông Frederick Ashley ở Sài Gòn. -vui mừngTôi đã tìm thấy cha mình, nhưng khi biết rằng cô ấy không còn liên lạc với mẹ cô ấy, tôi đã thấy “những gì đã xảy ra bên trong”.
Vài ngày sau, cô ấy và chồng đã nghỉ một tuần và lái xe 12 tiếng về nhà của cha họ ở Burlington, North Carolina, mang quà đến cho anh ấy, vợ và dì của anh ấy.
Hôm nay trời mưa to, cô gái vừa thấy xe vào cửa, Frédéric đầu trần truồng chạy trốn. Người đàn ông với mái tóc đã thay đổi đang ôm con của mình. “Nhìn thấy cha dầm mình trong mưa, tình thương tràn ngập trong lòng, chúng tôi ôm nhau khóc. Sau 47 năm, cuối cùng tôi cũng được coi cha như ruột thịt. — Gặp Hằng, nét mặt con gái đã giúp cô tìm lại ký ức hơn 40 năm. Năm 1970, khi đang làm việc tại sân bay Tân Sơn Nhất, anh gặp một cô gái Việt Nam trong quán bar. Khoảng thời gian này, Frederick Ashley (Frederick Ashley) tự giới thiệu mình là bạn. Anh nhớ mẹ Hằng còn đi học và chỉ làm sinh viên bán thời gian trong quán bar. Thỉnh thoảng anh vẫn dạy mẹ Hằng học tiếng Anh. Năm 1971, Frederick trở về nước mà không biết rằng bạn gái của mình đang mang thai.
Người cựu binh Mỹ 69 tuổi nói rằng ông luôn hối hận vì không thể nhớ tên mẹ Hằng. Anh muốn cùng con trở về Việt Nam để tìm mẹ, cùng nhau tưởng nhớ, thắp nến tri ân người phụ nữ đã nuôi nấng con khôn lớn.
Từ khi gặp Hang De, ông Frederick thường học tiếng Việt trên mạng. Mỗi khi nói chuyện hay gặp gỡ, anh đều cố gắng chen vào vài câu tiếng Việt. Anh nói với con gái rằng anh rất thích ăn phở, “nhưng phở phải có nước mắm mới ngon” “Bố dặn con đừng bao giờ bỏ công đi tìm mẹ, hứa sẽ đồng hành cùng con. Ở mảnh đất này, mẹ luôn tìm kiếm chúng ta trong vô vọng. Mình biết may mắn sẽ trở lại với gia đình mình “, Jenny Hằng Nguyễn (Jenny Hằng Nguyễn .—— Nhật Minh) mong
Leave a Reply