Hình ảnh dưới đây là của chị Phan Trang, 29 tuổi, hiện đang là hiệu trưởng một trường mầm non tư thục trên địa bàn TP.Phan Thê. -Tôi là con gái út trong một gia đình có sáu anh chị em. Những năm 1990, cuộc sống của gia đình tôi rất khó khăn. Cha anh là thương binh nên mẹ anh phải lo liệu tài chính cho gia đình. Vì vậy, họ chỉ học xong đại học và sau đó dành thời gian giúp đỡ mẹ. Tôi là út, lại sinh ra mẹ đã già nên thường xuyên đau ốm. Bù lại, tôi học tốt và hiểu nhanh.
Trong 12 năm qua, tôi luôn đạt thành tích tốt. Trong lớp, tôi là chủ nhiệm và tích cực tham gia các hoạt động đội, chi đoàn, văn nghệ. Không cần phải nói, bố mẹ tôi tự hào về tôi. Thầy cô luôn lấy tôi làm bệ đỡ để vượt qua những khó khăn mà các học sinh khác có thể gặp phải. Nhưng tôi đã làm việc chăm chỉ vì tôi nghĩ nếu tôi may mắn hơn bạn, làm sao tôi có thể có một tương lai tươi sáng để bù đắp những thiệt thòi của họ.
Cô Đồng hiện là nữ hiệu trưởng của một trường mẫu giáo, có hơn một trăm học sinh đăng ký.
Không như bây giờ, năm 2007 chúng tôi phải thi hơn hai tháng. Đầu tiên là kỳ thi tốt nghiệp THPT. Ai có thể thi đậu đại học. Với ước mơ trở thành giáo viên, tôi thi vào một trường sư phạm. Không cần phải nói, tôi học rất chăm chỉ. Bố mẹ tôi đã động viên đủ để tôi luôn khỏe mạnh.
Khi thi tốt nghiệp, em chủ quan, học lực và kiến thức sẽ giúp em đỗ tốt nghiệp nên việc vào đại học là rất quan trọng. hay không. Tôi cũng nghĩ nó rất đơn giản và tôi phải trả giá. Dù đã nộp đơn xin phúc khảo nhưng em vẫn chưa tốt nghiệp.
Khi tôi đến trường để kiểm tra điểm của mình, tôi cảm thấy như mình bị hỏng. Tôi sốc và xấu hổ đến mức chỉ muốn vùi mình vào một cái hố nào đó. Tôi đạp xe về nhà 7 cây số, khóc như mưa, nghẹn ngào và tự trách mình. Như biết điều gì đó, cả nhà không hỏi tôi kết quả nhưng họ vẫn vui vẻ không nói một lời. Tôi càng làm vậy, nội tâm của tôi càng lớn. Với niềm tin sắt đá như vậy, tôi mong cả nhà có thể trói tôi lại, nhưng tôi tuyệt vọng. Tuy nhiên, đó chỉ là ảo tưởng vào thời điểm đó. Tôi luôn suy nghĩ. Khi bố mẹ và anh chị đi làm, tôi tìm đến cái chết. Lúc đó, tôi chỉ nghĩ khi chết đi sẽ không làm bố mẹ buồn lòng, xấu hổ với hàng xóm. May mắn thay, tôi đã được một người hàng xóm giải cứu.
Khi tôi tỉnh dậy, tôi thấy mẹ gầy gò, gầy gò, trên má có những giọt nước mắt và thương xót. Bố cười với tôi và nói: “Con thi trượt bố mẹ cũng buồn một chút, nhưng khi con mất đi bố mẹ sẽ buồn và ân hận suốt đời. Tôi đã khóc rất nhiều và nhận ra rằng mình thật ngốc nghếch. Bố mẹ nuôi tôi, yêu tôi, cho tôi đi học, và tôi phải làm cho họ hạnh phúc. Tôi quyết định sẽ tốt nghiệp cấp 3 và thực hiện ước mơ được đứng trên bục giảng vào năm sau. -Khi nhận được giấy báo nhập học của trường, em rất háo hức. Nhìn nụ cười rạng rỡ của mẹ, bố gật đầu hài lòng, tôi thấy hạnh phúc lắm. Lấy tôi, mẹ dặn tôi nhiều điều ý nghĩa, bao gồm cả công việc, suy nghĩ tích cực và biến nỗi buồn thành hạnh phúc khi gặp thất bại.
Bây giờ tôi có một gia đình nhỏ và con gái tôi hai tuổi. Với kinh nghiệm và sự ủng hộ của gia đình, tôi đã mở một trường mầm non tư thục, hoạt động được hơn ba năm. Ngoài thành công, tôi đã thất bại vài lần trong những năm qua, nhưng kinh nghiệm trong quá khứ đã giúp tôi rất nhiều.
Kết quả thi tốt nghiệp cấp 3 hiển thị kết quả mấy ngày gần đây. Bạn sẽ đạt điểm cao cho mỗi kỳ thi, và bạn sẽ đạt điểm thấp. Hơn nữa, có, bạn cũng có kết quả như tôi 11 năm trước. Bạn thử nghĩ xem, đây là một vấp ngã đầu đời của tôi, bởi vì tôi không có cơ hội để nhìn thấy nó một cách dễ dàng. Tôi có nhiều cơ hội và nhiều cách để đi du lịch. Mong rằng các bậc cha mẹ sẽ không trách con mình, cũng như không làm tổn thương của con thêm nặng. Hãy cố lên, hãy ở bên tôi và tìm ra hướng đi đúng đắn.
* Tên nhân vật đã được thay đổi.
Thảo Nguyên (Ghi chú)
Leave a Reply