3 đứa trẻ đang bán vé số để nuôi bà

Home / Tổ ấm / 3 đứa trẻ đang bán vé số để nuôi bà

Shengguang vòng tay qua cổ anh, dựa đầu vào vai anh, thở một cách mệt mỏi. Trong bóng chiếc nón rách, mồ hôi lấm tấm trên khuôn mặt, anh Vinh cố gắng đưa con trở lại điểm hẹn để bà ngoại đón. Từ khi ông nội nằm liệt giường đến nay, cậu bé đã quen với việc cầm xấp vé số và đi lại. Bà Lê Mỹ Hồng, 58 tuổi, cũng muốn bán cháu ngoại nhưng do chồng bị liệt, một cháu khác bị điếc phải mong ở nhà.

Năm Vinh 6 tuổi, bố mẹ chia tay nhau, mỗi người lấy nhau nên Vinh ở với ông bà nội. Họ cũng có với nhau 3 đứa cháu, đó là Tú Nguyên 10 tuổi, Mỹ Ngọc 7 tuổi và Mỹ Anh 5 tuổi. Mẹ chúng mất tích cách đây 3 năm nên những đứa trẻ vô gia cư này tập trung ở một khu nhà trọ ở ấp 1, xã Bình Lễ Minh Xuân. Chang District.

Tu Ruan bị xuất huyết não ở khu vực này. 4 tháng tuổi. Nói chậm, thường xuyên co giật. Cụ ông 62 tuổi Lê Quang Văn bị tai biến cách đây 5 năm, mất khả năng lao động, hiện bị liệt. Bà Hồng lo cho chồng và cháu ngoại nên nghỉ việc ở xưởng sắt vụn, hàng ngày đi bán vé số. Thấy ông quá khích, người cháu vội bán lấy tiền mua đồ ăn, thuốc men cho ông.

Trẻ con thích bán vé số cho bà nội, Tư Rân bị băng huyết đã bốn tháng. Những đợt tuổi thường xuyên nên để ở nhà. Nhiếp ảnh: Diệp Phan .

Sáng nay, Vinh và Anh lấy 100 tờ vé số đi bán như mọi ngày. Mải bán đồ, cả hai quên cả thời gian đi ăn, nhưng đường về nhà cách đó 2 km nên chàng trai bảo cô lái xe đến đón. — Bữa trưa nay có nhiều đồ chay ở chùa cạnh nhà. Vì chị Hồng mua thêm mắm muối. Cô nàng Mỹ Ngọc nghe thấy tiếng xe từ đầu đường chạy vào bếp đợi cơm. Chị Hồng nói với Ngọc: “Anh chị Ánh đi bán hàng chán rồi, ở nhà phải biết dọn dẹp, chăm sóc chị.” Vì vậy, vua Ngọc mới 7 tuổi đã tiếp quản Từ Nguyên. Mọi việc từ nấu nướng, rửa bát đến lau nhà. Nhìn vào những gì bạn vừa thảo luận. Từ khi có một người tốt bụng cho anh xem tivi, cuộc sống của bốn anh em Vinh trở nên sôi động hơn. Vinh thấy công an dừng xe trộm vào đài truyền hình nói với bà nội: “Lớn lên cháu cũng muốn làm công an”, chị Hồng ở bên cạnh đút cho chồng ăn, chị Hồng đang nằm trên giường gấp, cười tươi. Nói với anh ta: “Tôi không biết làm thế nào để trở thành một cảnh sát.” , Cô ấy đã đứng lên. Khi trở về với ông nội, Fan Changliu, anh đã thấy hai hàng lệ. Khi nhớ đến ước mơ được đi học của lũ trẻ, vừa chạy vừa ăn, mắt cô cũng đỏ hoe. “Anh ấy không đi được, nhưng đầu óc vẫn rất minh mẫn. Anh ấy không biết gì về chuyện đó. Cô Hồng cho biết.

— Cô Fan Ximei, 55 tuổi, là chủ một xưởng sắt vụn ở xã Vĩnh Lộc B. Ông nói: “Vợ tôi, tôi đã làm việc rất chăm chỉ trong xưởng sản xuất sắt vụn của mình trong 13 năm. Từ ngày về nuôi Tư Rân, tôi bị bệnh, mẹ tôi xin nghỉ việc. Trong quá khứ, cô bắt đầu gặp khó khăn. Bà tôi đang ở trong xưởng, nhưng thấy chồng tôi nằm một chỗ khiến mọi người phiền lòng, bà đã xin chuyển ra ở trọ. “.

Cô Hồng lấy 150 vé mỗi ngày. Buổi sáng, các cháu tôi dìu nhau giúp ông Quạt đi vệ sinh, tắm rửa rồi đẩy ông lên xe lăn. Ba anh em ông Vinh ở nhà trông cháu. Tú Nguyên, khoảng 9 giờ sáng, nắng bắt đầu gay gắt, nghe nói anh Văn bị co giật do nắng lâu nên chị đẩy, anh bán được khoảng 50 tờ vé số rồi trở về nhà, còn lại Vinh và Trách nhiệm của hai chị gái.

Dù chưa đi học bao giờ nhưng Vinh biết tính sổ xố, cậu bé cũng biết cộng và mua vé số, trừ tiền lẻ để lấy tiền lẻ cho khách. “Họ mua 3 vé. , Được 200.000, và tôi hoàn lại 100, 50 và 20 “. Jung chỉ ra cách đổi tiền của mình.

Hai anh em không bao giờ có vé số, nhưng đôi khi những đứa trẻ lớn giả vờ mượn vé để xem một hoặc hai Dù không khóc nhưng một hôm về nhà, Vinh nói với bà ngoại nhưng mặt buồn rười rượi: “Mẹ nhớ trong túi con có hai tờ 200 mà giờ chỉ có một. “, Tôi nói với nó là nếu nó chết thì mai làm lại, đừng buồn quá. Tôi sẽ không mắng mỏ hay đánh đập nó, vì khi đó nó sẽ sợ, và sẽ giấu tôi nhiều chuyện khác”, chị Hồng nói. Những đứa trẻ ngổ ngáo và có khi bán thân từ rất sớm, nhưng không về nhà. Trời đổ mưa về chiều, lũ trẻ rủ nhau đi câu cá, bắt ếch. Bà Hồng nghe hàng xóm mách nên chạy sang, dọa đánh nếu lúc nào ra gần kênh. Họ nói rằng họ sẽ không nghe. Cháu của bạn đang gặp khó khăn gìTôi đã qua đời, nhưng tiếc là tôi không thể sống. Bà Hồng cho biết: “Dù khó khăn nhưng bà con rất vui vẻ bên nhau.” Mỗi ngày, bà ngoại trúng số hơn 150.000 người nhờ bán vé số. Đứa trẻ này dù rất thích nhưng không dám đi học. Nhiếp ảnh: Diệp Phan.

2 giờ chiều. Cậu út Ánh nằm ngủ lâu trên gác, Vinh sực nhớ ra còn hơn 40 tờ vé số chưa bán, tắt ti vi rồi ngồi xuống, đội mũ và tiếp tục bán. Cánh cửa có đôi dép đã đợi anh. Bà nói với các cháu rằng, cảm ơn vì đã mở rộng vòng tay với ai, dù là ai thì người lạ cũng không chịu đi đâu.

Kể cả trong lúc khó khăn, Vinh và hai cậu bé cũng không bao giờ than thở với bà nội. , Ai cũng hỏi “em không mệt”. Vì lo không biết mua thức ăn, thuốc uống. Trong đợt bùng phát Covid-19 trước đó, nơi làm việc trước đây của cô Hong đã yêu cầu cô đi lấy gạo. Vinh nói với bà nội là có cơm, xin đừng lỡ bệnh truyền nhiễm, không ai cho ăn.

Mai Hạnh, 66 tuổi, bán nước gần chùa Pai Co Don, ở đó thường có mấy đứa trẻ bán vé số, chúng nó sẽ nói: “Mấy đứa nhỏ cũng được, chùa Khách đông nên nhanh hết vé, có khi nhân viên từ thiện phát đồ ăn, tiền bạc nhưng không bao giờ cãi nhau, cũng chẳng trách ai đưa tiền ”- BS Phan

Leave a Reply

Your email address will not be published.