Cơn mưa chiều tháng mười ướt đẫm áo mẹ, nhưng mẹ dường như không quan tâm. Từ khi con trai Nguyễn Trần Lệ Hạc lên lớp 1, đến nay cháu lên lớp 1 tại FPT Aptech, hai vợ chồng đều đưa con đến lớp. Chị Nguyệt ở lại học đến cuối ngày để chăm con.
Cô Nguyệt nhìn về phía cửa lớp của cháu bé để mỗi khi được yêu cầu hỗ trợ, cháu sẽ bước vào. Ảnh: Lê Thương .—— 21 năm trước, Trần Thị Nguyệt và Chồng cô sinh một cậu con trai bụ bẫm ở Bình Thạnh. Nhưng căn bệnh bại liệt 6 tháng tuổi đã khiến cậu bé mất khả năng đi lại, chỉ có thể cử động được đôi tay. Vợ chồng chị đã đưa con đi chữa trị nhiều nơi, uống nhiều loại thuốc nhưng vô ích. Kể từ đó, từ thức ăn, vệ sinh cá nhân đến việc đi lại, sếu đều trông cậy vào mẹ.
Không giống như một cơ thể hầu như không cử động, Crane ham học hỏi và được khen ngợi về tốc độ tư duy. Bố mẹ Hạc và cậu con trai năm tuổi đưa Hạc đến trường nuôi dạy trẻ khuyết tật thuộc Trung tâm Bảo trợ Thị Nghè, TP. Sau khi học xong lớp 5, cô giáo nói: “Con khôn lắm nên cho đi học trường khác.” Vợ chồng chị chuyển con lên trung tâm thành phố để đỡ đầu – chuyên nghiệp và tạo việc làm. Không có bảng điểm, Hạc phải vào lại trường tiểu học.
Kể từ đó, vợ chồng cô chuyển con từ nhà lên quận 7 và đi học. Con hạc ngồi giữa bố mẹ. Bà Nguyệt luồn một tay qua nách đặt lên vai chồng. Tay còn lại của cô bóp bụng đứa trẻ. Cả cơ thể Crane đổ gục vào ngực mẹ. Từ nhà đến trường hơn 5 cây số, cô không dám di chuyển vì sợ bị ngã. Có lẽ vì vậy mà bà Nguyệt bị thoái hóa cột sống trong nhiều năm qua.
“Có khi trời đổ mưa bất chợt, nước ngập ống xả, chị phải xuống xe lấy tay chặn đứa con lại để chồng đỡ mệt. Cả nhà đều mặc áo mưa nên người chị ướt như chuột lột.
Xe dừng ở cổng trường, tay chị bế con, trên vai xách ba lô nước và đồ ăn nhẹ, để con nguôi ngoai, chị ngồi trên ghế đá hoặc ngoài hành lang chờ đến giờ ra chơi, Cô sẽ đưa các con đi vệ sinh, cho ăn, uống nước, trong trường hợp khẩn cấp, nếu nhắn tin cho tôi, tôi sẽ chạy.
“Trung tâm chúng tôi có rất nhiều học viên khuyết tật, nhưng không phải phụ huynh nào cũng như vậy. Nguyệt cũng cố chấp không kém gì chồng. Thấy cô ấy đi lang thang khắp nơi. Có khi là băng ghế, có khi là hành lang … chờ chăm con, là sự ngưỡng mộ của thầy và trò “, cô Nguyễn Hồng Lê, giáo viên lớp 12 Trường Tiểu học Hạc – 21 tuổi, chia sẻ. Vợ chồng chị cũng không muốn sinh thêm con vì muốn cho tất cả. Cẩu, đêm, giấc ngủ của người mẹ trỗi dậy vì phải chăm con cho đỡ mệt.
Trên phố Sài Gòn, Nguyệt đi học về Đến trường rồi đến người nhất chợ, không thể xa con một tiếng đồng hồ nên năm người mẹ không bạn, không đi lại, năm ngoái chị gái mất đột ngột, chị Nguyệt chỉ dám về quê. Một đêm đưa tang mẹ, sáng hôm sau bắt xe về Sài Gòn. Có bạn – điều mà ngày thường ai cũng có. Tôi muốn đi làm, nhưng tôi biết rằng không ai có thể chăm con như tôi được “. Người đàn ông 37 tuổi cho biết. Không có u xơ tử cung, chị Nguyệt không dám mổ. Bụng to như mang thai tháng thứ sáu và ra máu rất nhiều nhưng hôm sau cô đã đến bệnh viện để điều trị. Cô đề nghị anh nên tin tưởng người khác, mặc dù có thể không ủng hộ cô như cô nhưng cô không muốn nghe. “Huck nói. Không ai biết nhà vệ sinh. Khi tỉnh lại, cô ấy trèo lên để cầu cứu.” Bác sĩ nói rằng dì tôi bị bệnh nặng, tôi cầu xin ở lại để phẫu thuật, nhưng cô ấy từ chối. Nhân viên y tế bảo tôi im lặng vì sợ tôi phải nhập viện “, chị Nga, 45 tuổi, mẹ của Hắc Dít cho biết. — Chị Nguyệt ngày nào cũng mang ba lô đến lớp, trong đó đựng nước của con trai. Mấy năm nay, chị bị Thoái hóa cột sống nên cháu bé không được đưa đi vệ sinh, mang dụng cụ tranh thủ ra ngoài chơi, mọi người ra ngoài để cháu bé tự tiểu Ảnh: Lê Thương.
Chửi không thành công, của anh Mẹ, chị và chị Nguyệt phải vào Sài Gòn thuyết phục, ba người này ngày nào cũng đưa Hạc và búa, cơm nước chợ búa đến trường cho anh yên tâm, chị cũng nói dối là bệnh viện áp dụng phương pháp mới và vài ngày nữa sẽ mổ. Sẽ lành lặn, cô em gái mới “bị cuốn trôi.” “Có chết thì chết, về với mẹ.Khi nôn trớ, người mẹ ứa nước mắt. Ngày hôm sau, cô quyết định đến bệnh viện. .
Khi mẹ còn khỏe thì Cẩu bị ốm, ho và khạc đờm nặng. Đầu năm lớp 12, chị Nguyệt phải nhờ cô giáo ngồi trong lớp cùng con chăm cháu vì cháu Hạc ham học, không chịu dành thời gian. Bé hay bị ho, khó thở nên mẹ phải nhờ bố đưa đến bệnh viện gấp.
Lần này, Crane phải phẫu thuật để lắp máy tạo nhịp tim. Trước khi vào phòng mổ, anh nắm tay mẹ và hỏi: “Nhỡ con chết thì sao?” Mẹ cô vừa khóc vừa nói: “Chết thì theo mẹ chứ còn sống thì sao? Tôi là học sinh giỏi toàn diện của trường trong 12 năm. Ảnh: Do nhân vật cung cấp.
Học yếu nhưng Crane là học sinh giỏi suốt mười hai năm liền, thành tích luôn cao nhất lớp. Ngoài ra, Hạc còn có thể chơi đàn, một loại “nhạc cụ” chuyên dùng để thuyết minh kèm theo thầy cô và bạn bè. , Chuyên về lập trình. Mẹ con chị Nguyệt dự định học hết hai năm sẽ tiếp tục học đại học. Cô nói: “Tôi yếu đuối nên phải đi đường vòng. 12 năm khó khăn nhất đã trôi qua, giờ chỉ còn vài năm bốn năm nữa. Thật là phi lý”
Kran và sự xuất hiện của anh Khi mẹ đến trường, cô giáo và bạn bè không khỏi xúc động và ngạc nhiên. “Tôi chưa bao giờ nhận những học sinh có hoàn cảnh đặc biệt như Hạc. Học lực của Hạc không tốt nhưng so với nhiều bạn thì cũng khá, dù đôi khi chỉ đóng vai thứ chính”, Lê Thanh, giáo viên trường. GS Nhân nói. , Đã nhận xét.
Cô Lê Thương, cán bộ Văn phòng Tuyển sinh, cho biết: “Ban đầu, nhiều cán bộ và học sinh nhà trường nghĩ rằng Nguyệt là chị hoặc dì của Hạc. Cô là người mẹ đã cùng các con học hơn mười năm, Mọi người thán phục ”.
Kết thúc buổi học lập trình đầu tiên khối C, Hạc đạt điểm tuyệt đối 100/100 khiến ai cũng ngạc nhiên. Nhiều giáo viên. Tân sinh viên nói: “Em biết mình có thể thay đổi vận mệnh, báo đáp công ơn cha mẹ nên em luôn cố gắng nỗ lực.” Câu đố của mẹ và tượng đài nổi tiếng tỏa ra. Mong muốn của bạn là sẽ học thành công và bắt kịp bằng cách đưa bố mẹ đi nhiều nơi.
“Còn tôi, tôi chỉ mong được khỏe mạnh để chết cùng con. Có anh, ở đâu cũng có hạnh phúc”, bà Nguyệt nói.
Phạm Nga
Leave a Reply