Cơn mưa chiều tháng mười làm ướt đẫm áo mẹ, nhưng mẹ dường như không quan tâm. Từ khi con trai Nguyễn Trần Lệ Hạc lên lớp 1, đến khi lên lớp 1 FPT Aptech, vợ chồng anh chị đều đưa con đến lớp. Cô Nguyệt ở lại trường đến cuối ngày để chăm con.
Cô Nguyệt nhìn về phía cửa lớp của trẻ để có thể về nhà bất cứ khi nào được yêu cầu hỗ trợ. Ảnh: Lê Thương.
21 năm trước, vợ chồng chị Trần Thị Nguyệt sinh được một cậu con trai bụ bẫm ở Bình Thạnh. Nhưng căn bệnh bại liệt 6 tháng tuổi đã khiến cậu bé mất khả năng đi lại, chỉ có thể cử động đôi tay. Vợ chồng chị đã đưa con đi chữa trị nhiều nơi, uống nhiều loại thuốc nhưng vô ích. Kể từ đó, từ thức ăn, vệ sinh cá nhân đến đi lại, sếu đều trông cậy vào mẹ.
Không giống như một cơ thể hầu như không cử động, Crane ham học hỏi và được khen ngợi là “nhanh trí”. Bố mẹ Hạc và cậu con trai năm tuổi đưa Hạc đến trường nuôi dạy trẻ khuyết tật ở Trung tâm Bảo trợ Thị Nghè, TP. Sau khi học xong lớp 5, cô giáo bảo: “Con khôn lắm nên cho đi học trường khác.” Vợ chồng chị chuyển con lên trung tâm thành phố để đỡ đầu – chuyên nghiệp và tạo việc làm. Vì không có học bạ nên Hạc phải nhập học lại trường tiểu học.
Từ đó, vợ chồng chị chuyển con từ nhà lên quận 7 để đi học. Con hạc ngồi giữa bố mẹ. Bà Nguyệt luồn một tay qua nách đặt lên vai chồng. Tay còn lại của anh đang nắm chặt bụng đứa trẻ. Cả cơ thể Crane đổ gục vào ngực mẹ. Từ nhà đến trường hơn 5 cây số, cô bé không dám di chuyển vì sợ ngã. Có lẽ vì vậy mà bà Nguyệt bị thoái hóa cột sống trong nhiều năm qua. -Đôi khi trời mưa bất chợt và nước ngập ống xả. Chị bảo: “Phải xuống xe kẻo con rơi, kẻo chồng mệt.” Gia đình mặc áo mưa nên người chị ướt như chuột lột.
Xe dừng trước trường, cô đang bế đứa bé trên tay xách ba lô nước và đồ ăn vặt cần cẩu. Sau khi để trẻ ổn định chỗ ngồi, cô ra ghế đá hoặc hành lang chờ. Đến giờ ra chơi, cô sẽ đưa trẻ vào nhà vệ sinh, cho ăn và uống nước. Trong trường hợp khẩn cấp, nếu bạn nhắn tin cho tôi, tôi sẽ chạy. “Trung tâm chúng tôi có nhiều học viên khuyết tật, nhưng không phải phụ huynh nào cũng kiên trì như vợ chồng chị Nguyệt. Đi đâu cũng thấy con Lang thang. Hành lang … chờ được chăm sóc các em, sự khâm phục của thầy và trò “, cô Nguyễn Hồng Lê, giáo viên lớp 12 Trường Tiểu học Hạc, cho biết.
21 tuổi. Các con có nghĩa là tôi đã ngủ với các con trong những năm đó, vợ chồng bà cũng không định sinh thêm con vì muốn hết lòng chăm sóc con hạc. Đêm đến, giấc ngủ của mẹ bồng bềnh vì phải chăm con cho đỡ mệt.
Trên phố Sài Gòn, Nguyệt là người hay đi từ nhà đến trường và từ nhà ra chợ. Bạn không thể rời xa cô ấy một giờ, vì vậy có năm người mẹ không có bạn bè và không có du lịch. Em gái cô đã qua đời năm ngoái. Lặng lẽ, Nguyệt chỉ dám về quê một đêm để chịu tang, rồi sáng hôm sau bắt xe lên Sài Gòn. Có bạn bè – thứ mà mọi người thường có thể có. Tôi muốn đi làm nhưng biết đâu có ai chăm con như tôi ”, người đàn ông 37 tuổi cho biết, chị Nguyệt sợ mổ u xơ tử cung thì bụng to như mang thai 6 tháng và ra nhiều máu. “Nhưng cô ấy đã đến bệnh viện để điều trị vào ngày hôm sau. Cô ấy đề nghị anh ấy tin tưởng người khác, mặc dù có thể không ủng hộ cô ấy như cô ấy đã làm, nhưng cô ấy không muốn nghe”. Huck nói. Tôi không biết nhà vệ sinh của ai. Khi tỉnh lại, cô trèo lên để cầu cứu. “Bác sĩ nói dì tôi bị bệnh nặng, tôi năn nỉ ở lại mổ nhưng dì không chịu. Nhân viên y tế bảo tôi im lặng vì sợ phải nhập viện”, chị Nga, 45 tuổi, mẹ của Hắc Dit, cho biết. — Chị Nguyệt ngày nào cũng xách ba lô đến lớp, trong đó đựng nước cho con trai. Chị bị bệnh thoái hóa đốt sống cổ nên không đưa con đi vệ sinh được, chị mang dụng cụ ra chơi, mọi người ra ngoài cho con đi tiểu. Nhiếp ảnh: Lê Thương. Trong lúc đó, mẹ, chị gái và chị gái của Nguyệt phải vào Sài Gòn thuyết phục, hàng ngày ba người đưa Hạc, búa, gạo, nước đến trường để anh yên tâm. Bệnh viện có phương pháp mới có thể khỏi bệnh chỉ trong vài ngày phẫu thuật, chị mới “vạ lây”. Đêm đó, bà Rân ôm con và thủ thỉ: “Nếu lần này, con có chết không?”, “Con chết thì chết, con sống với mẹ.Khi nôn trớ, người mẹ ứa nước mắt. Ngày hôm sau, cô quyết định đến bệnh viện. .
Khi mẹ còn khỏe mạnh thì Cẩu bị ốm, ho, đờm nhiều. Đầu năm lớp 12, chị Nguyệt phải nhờ cô giáo ngồi trong lớp cùng các cháu chăm cháu vì cháu Hạc ham học, không chịu nghỉ. Bé hay bị ho, khó thở nên mẹ phải nhờ bố đưa đến bệnh viện gấp. Trước khi vào phòng mổ, anh bắt tay mẹ và hỏi: “Nhỡ con chết thì sao?” Mẹ anh rơm rớm nước mắt: “Chết thì theo mẹ chứ còn sống thì sao” – – Ruan Ruan Hai và mẹ trong lễ tốt nghiệp. Anh ấy đã là học sinh giỏi toàn diện của trường trong 12 năm. Ảnh: Do nhân vật cung cấp.
Học yếu nhưng Crane là học sinh giỏi suốt mười hai năm liền, thành tích luôn cao nhất lớp. Ngoài ra, Hạc còn có thể chơi đàn, một loại “nhạc cụ” chuyên dùng để thuyết minh kèm theo thầy cô và bạn bè.
Dù có đủ điều kiện học đại học nhưng vì lý do sức khỏe nên những năm đầu anh vào trường FPT Aptech để theo học, chuyên ngành lập trình. Mẹ con chị Nguyệt dự định học hết hai năm sẽ tiếp tục học đại học. Cô cho biết: “Tôi rất yếu nên phải đi đường vòng. 12 năm khó khăn nhất đã trôi qua, giờ chỉ còn vài bốn năm nữa, điều này chẳng có nghĩa lý gì”. Thầy và các bạn xúc động, ngạc nhiên. “Tôi chưa bao giờ nhận những học sinh có hoàn cảnh đặc biệt như Huck. Thành tích học tập của Huck không được tốt, mặc dù so với nhiều bạn bè, học lực của Huck đều tốt, thậm chí có lúc cậu ấy chỉ đóng vai chính. “Giáo viên Lê Thành Nhân của trường nhận xét.
Chị Lê Thương, cán bộ Văn phòng tuyển sinh cho biết: “Ban đầu, nhiều cán bộ, học sinh nhà trường nghĩ chị Nguyệt là chị hay dì của Hạc. Người mẹ đã theo học các em hơn chục năm nay ai cũng ngưỡng mộ. “. ——Kết thúc môn đầu tiên là ngôn ngữ lập trình C. Điểm toàn khóa của Hạc là 100/100 khiến nhiều thầy cô bất ngờ. Tân sinh nói: “Em biết mình có thể thay đổi vận mệnh, báo đáp công ơn cha mẹ nên em luôn cố gắng hết sức.” Câu đố của mẹ và tượng đài nổi tiếng bổ sung cho nhau. Chị Nguyệt cho biết: “Mong ước của con là học thành tài để về với cha mẹ, về kịp với họ.” “Con, con chỉ mong sao cho con khỏe mạnh, qua đời sau con cháu đồng hành là có phúc.” — -Fan Ya
Leave a Reply