Ngày con trai tuyên bố kết hôn với bà Nguyễn Thị Hoa, 60 tuổi, quê ở Quỳnh Lưu, Nghệ An, mắt tròn mắt dẹt: “Việt Nam có hơn 90 triệu, không kiếm được vợ thì phải. Lấy dâu Tây.? ”.—— Anh Nguyễn Huy Hoàng, 32 tuổi, du học sinh Mỹ, yêu một cô gái bằng tuổi, học cùng trường. Anh nói với mẹ: “Tây về đây cũng làm vợ anh. Chỉ cần mẹ muốn chai mắm thì mẹ cho chai muối”. “Rồi nghĩ“ Anh ấy sống với vợ chứ không phải với mình nên vẫn đồng ý lấy vợ ”. Trong năm 2018, đôi trẻ tổ chức hai đám cưới, một ở quê chồng Nghệ An và một ở Mỹ.
Đám cưới của cô dâu Việt truyền cảm hứng cho các xã ven biển. “Có người khen nhà mình có cô con gái thật là may mắn. Sau này con nói tiếng Anh như gió, không cần học nữa”, cô nhấn nhá bằng chính ngôn ngữ của mình.
Sự khác biệt về văn hóa, lối sống đã gây ra tình trạng dở khóc dở cười giữa bà mẹ và cô dâu, ảnh: Shutterstock.
Trong đám cưới, cô dâu nhận được chiếc nhẫn vàng từ bố mẹ và cô dâu ôm chặt Ôm họ trong vòng tay và hôn lên má họ. Ba chị HoaDong: “Chà, từ trước đến giờ mẹ nói không có con gái, giờ con gái mẹ ngoan quá.” Bà nói, nửa cười, nửa mắt, không quen với “American Hug”.
Sau đám cưới, các con ra Hà Nội làm việc. Cuộc sống của người phụ nữ tuổi lục tuần rất êm đềm cho đến khi đứa con gái riêng của bà về với bà. Quê sau khi sinh con. Cháu mới sinh được mấy ngày nên chị Hoa đi quanh làng xin vỏ rắn biển đốt trước cửa phòng để tránh “gió độc”. Luật gọi Jenny thấy khói bốc nghi ngút liền bế cháu bé chạy tới, hốt hoảng vì tưởng cháy phòng
Trong lúc đợi mẹ kế đi vắng, Jenny đổ nước rửa mặt cho Hoàng và nói với vợ: “Vợ con sợ lửa, mùi khói làm bà khó chịu.” Xét chuyện bà thương con riêng, bà đành bỏ qua. … Ba ngày sau, bà thấy Jenny mặc quần áo sát nách chở con ra cánh đồng sau nhà chơi. Cô hốt hoảng, chị Hoa không kịp đi dép. Anh ta lao ra đồng đúng giờ và hỏi: “Con ơi, về đi, con đẻ sao được?” Ông Mỹ cười và nói: “Không, không”. Vì không biết tiếng để giải thích cho bà xã, cảm thấy bất lực, bà Hoa gọi con trai là “phiên dịch”. Hoàng giải thích với mẹ rằng trẻ em Mỹ mới tắm nắng, phụ nữ sau sinh không ăn uống như người Việt Nam. -Đừng buồn, chúng ta sẽ khác người Việt Nam. Hãy để Jenny tự quyết định “, anh nói thẳng. Thật không may, cô Hoắc mất ngủ hai đêm liên tiếp, đến ngày thứ ba, cô tuyên bố:” Anh muốn làm gì thì làm. “- Dù vậy nhưng cô ấy không thể để con một mình. Vợ chồng anh Hoàng sau thời gian nghỉ sinh trở lại Hà Nội làm việc. Chị Hoa vẫn đồng ý đi cùng để chăm sóc vợ.
Hai vợ chồng cùng con trai sống ở Ghana Tòa nhà tầng 12 chung cư, con trai đi làm cả ngày chỉ có bà ngoại ở với vợ và cháu nội không thể hiện được, ngày nào cũng mong ngóng, lúc đó bà chủ bế cháu ngoài hành lang mới được vào trò chuyện. “Tôi nói, con gái tôi hiểu, nhưng nó không hiểu tiếng Việt. Hai mẹ con tiếp tục im lặng. Sống như thế này, tôi sẽ chết vĩnh viễn. “Bà Hoắc thở dài. Điều quan trọng nhất của các bà mẹ là ba tháng. Đến lúc đó, cháu trai được một tuổi rưỡi, có thể đi học mẫu giáo. Bà sẽ về cùng chồng chăn gà, trồng rau, trò chuyện với hàng xóm.
Jonathan và Han (giữa). Trước khi kết hôn với Thu Hà, người đã ly hôn và có hai con gái, Jonathan độc thân và một cựu binh Mỹ từng tham chiến ở Iraq. Ảnh: Do một nhân vật cung cấp.
Không có con “khác”, Nhưng Đào Hạnh, 70 tuổi, phải chịu sự “đau đầu” của một nữ anh trai ngoại quốc ở Minh Khai, Hai Bà Trưng, Hà Nội, năm 2018, khi Tuha 44 tuổi quyết định hợp tác với Jonathan J. Springer, quốc tịch Mỹ. Springer) khi kết hôn, người mẹ khuyên cô nên xem xét lại. Cô con gái đã từng ly hôn của cô hiện đang ở xa quê hương, lo lắng về sự khác biệt văn hóa.
Tuy nhiên, đầu năm nay, Jonathan đã quyết định làm theo ý muốn của vợ mình ở Việt Nam Định cư, ban đầu anh chị và chị Hân ở chung một căn hộ, hiện tại do khác biệt ngôn ngữ, văn hóa nên mẹ chồng nàng dâu hay dở khóc dở cười.
Con gái là nha sĩ, còn con trai. Đó là con, cô giáo dạy tiếng Anh rất bận nên buổi chiều cô Hạnh đến đón cháu và cho cháu uống nước, sau giờ làm việc thì Jonathan đón cháu lên phòng, nhưng do bận việc đột xuất nên không được. Nữ bác sĩ không được đón anh sớm nhưng cả hai không biết tiếng của nhau, vội vàng, nữ bác sĩ về hưu vẫn phải nhờ con gái phiên dịch.
Gã dượng cao 1m8 gõ cửa và thấy Mẹ kế cười sắc lạnh: “Mẹ, mẹ! “Xuống và hôn lên tóc cô ấy. Nhanh lên, thưa cô.Đặt bát cơm trong tay, lộ ra miệng cháu trai, muốn đút cho cháu ăn. Jonathan đã tìm ra những gì cần làm. Nhưng được mỗi thìa, cô gái lắc đầu, anh ăn hết. Chị Hân cho biết: “Không biết nên cười hay nên cười. Ở Tây không kiên nhẫn ép con ăn như mình mà con gái lại lười” Dù nhà mùa hè nóng nực lắm nhưng mẹ chồng vẫn phải mặc áo khoác. Jonathan ở xứ lạnh nên luôn đặt điều hòa 20 độ. Khi đến thăm mẹ vợ, Jonathan đã hình thành thói quen đi giày ở nhà, giống như khi trở về nhà. nhà ở. Chị Hà biết mẹ trong sạch nên phải cảnh cáo chồng. Nhưng Jonathan đã quên mười lần. Anh nhớ khoảnh khắc khi đôi dép đi trong nhà không vừa chân. Hôm đó, chị Hạnh vừa dọn dẹp nhà cửa, nền nhà còn ướt. Ông bố chồng Mỹ chân đất ngã lăn ra đất, cả nhà la hét.
Sự khác biệt về ngôn ngữ thực sự khiến các bà mẹ Việt Nam và con trai ngoại quốc buồn lòng. Bà Hạnh tức lắm. Bà mắng cháu không chịu ăn cơm. Jonathan sợ đến đỏ mặt, nghĩ mẹ anh đang tức giận. Anh hỏi vợ: “Em đã làm gì sai, tại sao mẹ em lại giận?” Để giải quyết tình huống này, Jonathan đã nhờ gia đình dạy thêm tiếng Việt. Vợ anh nói rằng vợ anh đã dạy “Anh yêu em” bằng tiếng Việt “Em yêu anh”. Thứ Năm cho biết, đầu năm nay, gia đình cô tổ chức đám cưới cho em gái. Trước mặt mọi người, Jonathan đã nhìn thấy mẹ kế của mình và hôn bà. Tôi muốn nói “Con yêu mẹ”, nhưng nghĩ tiếng Việt cũng giống tiếng Anh, nữ tử hét lên: “Con yêu mẹ”.
Đám đông cười như pháo nổ. Ông bố chồng Mỹ không biết gì mà đỏ mặt, cứ vò đầu bứt tai.
Điều buồn nhất của cô Han là cô không có cơ hội chia sẻ nhiều như hai người thân khác với cha mẹ của Jonathan. Tháng 3 năm nay, chồng và gia đình của Thu Hà từ Mỹ về Việt Nam thăm gia đình. Các bà muốn nói chuyện với nhau phải nhờ cháu gái phiên dịch. Bà đã nói một điều gì đó mà các cháu của bà không thể truyền tải hết được đến khán giả và ngược lại.
Nhưng trong mắt bà Hân, con trai bà thực ra rất dễ thương và ấm áp. Sau lần thú nhận giả dối trong cuộc hôn nhân, anh đã bị vợ “cấu kết”. Mỗi khi chị Hạnh gọi điện cho Thu Hà, anh Jonathan đều ghé máy và đổ chuông “Mẹ ơi, con yêu mẹ”. Thấy mẹ rất buồn, anh hỏi mẹ muốn mua gì về làm quà dù thu nhập ở Việt Nam không bằng khi về nước.
“Đặc biệt Jonathan rất yêu con gái tôi, nên mẹ tôi cũng nói:” Tôi yêu con trai tôi. “Bà vẫn nhớ ngày chia tay thông tin về nước, mẹ Jonathan tiếp tục ngăn cản. Tay bà rơm rớm nước mắt. Người phụ nữ Mỹ nói thay lời cháu gái:” Tôi nhờ bà chăm sóc Jonathan cho tôi “. Nghe tin xong, lòng bà Hạnh chùng xuống: “Con trai sang nước ngoài là chuyện bình thường, không có ngôn ngữ, văn hóa chung nên chắc bà lo lắm. “Hứa với mẹ anh ấy. Jonathan sẽ yêu thương và kiên nhẫn chờ đợi anh ấy như một người mẹ. Mỗi khi nói chuyện với con gái, cô ấy sẽ dặn con phải chăm sóc chồng thật tốt. Vì anh ấy đã quá hy sinh khi bỏ nhà ra đi để ở bên.” – Về phần bà Huo, dù có sự khác biệt về ngôn ngữ và văn hóa nhưng không thể phủ nhận rằng người phụ nữ cũng có những điểm mạnh. – Theo thông lệ, vào dịp Tết đầu năm của người Việt, Jenny và vợ đã lấy Con cháu về quê chào họ hàng, nhân Tết cả nhà đón Tết, nhà nào dâu Mỹ cũng nói: “Happy New Year! Năm mới vui vẻ. ”Bà cũng rất vui khi thấy hàng xóm nhanh chóng khen Jenny và khen cháu trắng trẻo. Càng lớn, cháu càng ngoan, vì không phải ép bú như hàng xóm.” Người mẹ vẫn nhớ như in. Đầu tháng 7, tôi bị cảm lạnh, con trai không thể đi làm về, Jenny cuống cuồng gọi điện cho chồng, một tay ôm con và lấy khăn ấm chườm lên trán, đến chiều vợ chồng cô đi chợ mua. Lá sả, cây ngải cứu và cây trầm hương đã bẻ gãy chị Hoàng, anh Hoàng khẽ nói tiếp: “Cái này thì tốt rồi, phải chịu thôi. “Jenny ngồi cạnh cô ấy và giơ ngón tay lên.” Vâng, vâng! ” ”, bà mẹ chồng cười.
Leave a Reply